Giữ tâm thanh tịnh, ý chí vững bền thì có thể hiểu thấu lẽ đạo, như lau chùi tấm gương sạch hết dơ bẩn, tự nhiên được sáng trong.Kinh Bốn mươi hai chương
Yếu tố của thành công là cho dù đi từ thất bại này sang thất bại khác vẫn không đánh mất sự nhiệt tình. (Success consists of going from failure to failure without loss of enthusiasm.)Winston Churchill
Nên biết rằng tâm nóng giận còn hơn cả lửa dữ, phải thường phòng hộ không để cho nhập vào. Giặc cướp công đức không gì hơn tâm nóng giận.Kinh Lời dạy cuối cùng
Đừng làm một tù nhân của quá khứ, hãy trở thành người kiến tạo tương lai. (Stop being a prisoner of your past. Become the architect of your future. )Robin Sharma
Thành công là tìm được sự hài lòng trong việc cho đi nhiều hơn những gì bạn nhận được. (Success is finding satisfaction in giving a little more than you take.)Christopher Reeve
Để có thể hành động tích cực, chúng ta cần phát triển một quan điểm tích cực. (In order to carry a positive action we must develop here a positive vision.)Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Người biết xấu hổ thì mới làm được điều lành. Kẻ không biết xấu hổ chẳng khác chi loài cầm thú.Kinh Lời dạy cuối cùng
Tinh cần giữa phóng dật, tỉnh thức giữa quần mê. Người trí như ngựa phi, bỏ sau con ngựa hènKinh Pháp cú (Kệ số 29)
Những ai có được hạnh phúc cũng sẽ làm cho người khác được hạnh phúc. (Whoever is happy will make others happy too.)Anne Frank
Hạnh phúc giống như một nụ hôn. Bạn phải chia sẻ với một ai đó mới có thể tận hưởng được nó. (Happiness is like a kiss. You must share it to enjoy it.)Bernard Meltzer
Trang chủ »» Danh mục »» TỦ SÁCH RỘNG MỞ TÂM HỒN »» Truyện thiếu nhi song ngữ »» Xem đối chiếu Anh Việt: Món đồ chơi mơ ước »»
Hãy thư giãn, nhắm mắt lại và tưởng tượng con đang sống với gia đình trong một cái lán nhỏ bé nằm trên bãi biển lạnh lẽo và lộng gió. Đây là chuyện kể về Michael, một cậu bé trai sống trong gia đình rất nghèo. Cậu chỉ có toàn quần áo cũ và rách rưới. Tất cả những món đồ chơi của cầu đều được nhặt từ bãi biển. Michael khao khát một món đồ chơi mới hơn bất kỳ điều gì khác. Hãy lắng nghe chuyện kể về cậu bé.
Một hôm, Michael và chị là Claire đến thăm một cửa hàng đồ chơi trong thị trấn, chỉ để ngắm những món đồ chơi. Michael nhìn thấy một chiếc xe lửa đồ chơi tuyệt đẹp chưa từng thấy.
Claire bảo em: “Để cái ấy lại.” Và cô bé cố giằng lấy món đồ chơi từ bàn tay nắm chặt của em trai.
Michael phản đối: “Nhưng em thích nó lắm!”
Claire đáp thật dứt khoát: “Chúng ta không có tiền.” Cô bé cuối cùng cũng giật được chiếc xe lửa đồ chơi ra khỏi tay em trai và Michael òa lên khóc. Mọi người trong cửa hàng trố mắt nhìn chúng. Claire nắm lấy tay em trai và lôi đi nhanh về phía cửa, làm vướng ngã một chồng vòng lắc có màu sọc. Mọi người đều cười to khi hai chị em chạy nhanh ra khỏi cửa.
Michael khóc suốt trên đường về nhà. “Căn nhà” ở bãi biển của gia đình cậu bé được làm bằng bộ xương của một con cá voi khổng lồ. Vách nhà được làm bằng những cây gỗ trôi giạt được vớt lên và mái nhà được che bằng những tấm nhựa đã được mang ra bãi biển giặt thật sạch. Claire yêu thích căn nhà chung nhưng Michael rất ghét. Cậu bé muốn được sống trong một căn nhà đàng hoàng hơn. Và cậu cũng ghét những đồ chơi đã hỏng nhặt được trên bãi biển. Bố cậu đã cố hết sức sửa chữa những món đồ chơi đó, nhưng chúng không thể giống như những món đồ chơi mới.
Tối đó, Michael đi ngủ với cảm giác hết sức buồn tủi cho thân phận mình. Cậu không thể nào quên được chiếc xe lửa đồ chơi màu đỏ sáng bóng mà cậu đã được cầm trong tay ở cửa hàng đồ chơi lúc ban ngày. Cậu hết sức khao khát món đồ chơi ấy, hơn bất cứ món gì khác trên đời này. Cuối cùng, cậu cũng rơi vào giấc ngủ...
Michael mở to mắt, cậu bé đang đứng trong cửa hàng đồ chơi với chị Claire, nhưng lần này khắp nơi trong cửa hàng có vẻ như sinh động hẳn lên. Những chiếc xe hơi đồ chơi phát ra tiếng còi và chiếu đèn pha sáng rực vào Michael, và những chiếc xe lửa thì phóng vụt qua trên những đường ray không thể nhìn thấy. Những con gấu bông cười đùa nhảy nhót từ kệ này sang kệ khác và những con búp bê mặc váy đầm xoay tít người.
“Đây có thể chỉ là giấc mơ?” Michael tự hỏi, nhưng mọi thứ trông quá thực. Những cánh diều tỏa sáng bay ngang trên đầu cậu bé, và khi Michael ngước nhìn lên, trần nhà trông giống như một bầu trời đêm, rực rỡ với hàng trăm tia sáng như những vì sao lấp lánh.
Michael nghĩ: “Đây hẳn phải là phép mầu.”
Chuông ngân vang nơi cửa chính khi những khách hàng đi vào, đi ra, người nào cũng mang xách đầy những túi, những hộp. Ngăn kéo máy tính tiền vụt mở đều đặn khi bà Holly, chủ cửa hàng, liên tục bán hàng.
Nhìn khắp mọi người ai ai cũng vui thích. Michael cũng cảm thấy vui. Trên một tủ chứa ngay phía trước cậu là chiếc xe lửa màu đỏ sáng bóng. Nó nhấn còi với cậu và Michael với tay lên, chạm vào nó.
Claire kéo nhẹ áo len của Michael và nói: “Bọn mình thử rút quà may mắn nhé!”
Michael nói: “Em thích chiếc xe lửa màu đỏ.”
Claire đáp lại: “Nhưng mình không đủ tiền, chị đã nói với em rồi mà. Nhưng chúng ta vừa đủ tiền để chơi rút quà may mắn.”
Rồi Claire đưa tiền cho bà Holly để chơi rút quà may mắn. Cô bé thọc tay sâu vào thùng quà chứa đầy những gói quà nhiều màu sáng bóng.
Claire kêu to khi mở gói quà vừa lấy được: “Ồ! Một con búp bê xinh quá!”
Nhân lúc không có ai nhìn mình, Michael vội chộp lấy chiếc xe lửa màu đỏ và dấu ngay vào bên trong áo len. Ngay khi nó vừa làm điều đó, những ánh đèn sáng trong cửa hàng chợt mờ đi và những con gấu bông thôi cười đùa. Với Claire theo sát phía sau, Michael hối hả đi ra cửa và lủi nhanh vào đám đông khách hàng.
Bên ngoài trời tối và lạnh. Michael lôi chiếc xe lửa đồ chơi sáng bóng ra khỏi áo len.
Claire kêu thét lên. Rồi nó nói: “Em đã ăn trộm!”
Michael đáp: “Em không cần biết.” Giọng nó thật lạnh lùng và khô khan. “Em muốn có nó.”
Claire nói: “Nhưng nó là của bà Holly.”
“Ừ! Bây giờ thì nó là của em. Bà ấy có biết bao nhiêu là đồ chơi.”
Michael bước đi về phía biển, nơi ánh trăng đang chiếu sáng trên những ngọn sóng. Cậu bé thích thú ngắm nhìn cách phản chiếu lấp lánh của chiếc xe lửa đồ chơi dưới ánh trăng, nhưng rồi chợt nhận ra có một người phụ nữ đang đi dọc theo bờ biển.
Michael lại giấu chiếc xe lửa vào dưới áo len. Khi người phụ nữ đến gần hơn, cậu thấy bà ấy đang khóc và ném những chiếc nơ cùng giấy gói quà xuống biển. Cậu cũng nhận ra đó chính là bà Holly.
“Sao bà lại vất bỏ hết giấy gói quà?” Michael hỏi. Nó cảm thấy sợ hãi.
Bà Holly buồn bã đáp: “Bây giờ ta không cần những thứ này nữa. Bọn trẻ con cứ vào cửa hàng yêu quý của ta trộm đi những món đồ chơi. Bọn chúng không trả tiền nên ta không có tiền để thanh toán hóa đơn. Hôm nay người chủ cho thuê đã lấy lại cửa hàng của ta.” Rồi bà bắt đầu khóc lớn tiếng: “Bây giờ ta cũng không biết phải làm sao để nuôi con cái.”
Chiếc xe lửa giấu dưới áo len của Michael như nóng lên. Nó nóng dần đến nỗi Michael cảm thấy như một cơn đau nhói gần tim mình. Michael cảm thấy xấu hổ. Nó hiểu ra được là mình đã ích kỷ như thế nào. Cậu bé lôi chiếc xe lửa màu đỏ sáng bóng ra và đưa nó cho bà Holly.
“Con xin lỗi. Xin bà hãy tha thứ cho con.”
Khi bà Holly nhận lấy chiếc xe lửa, những cuộn khói màu cầu vồng chợt phun ra từ ống khói và tiếng còi tàu kêu to lên.
Chiếc xe lửa phóng nhanh thích thú lên bầu trời đêm, để lại phía sau nó một vệt dài những ngôi sao lấp lánh rồi quay trở lại trong tay bà Holly.
Bà chủ cửa hàng mỉm cười, cúi người xuống và hôn lên trán Michael.
Đột nhiên, Michael bị lóa mắt bởi ánh mặt trời buổi sáng. Nó nhìn thấy phía trên là những xương cá voi chống giữ mái nhà. Nó đang nằm trên giường của mình. “Hẳn chỉ là một giấc mơ thôi.” Và nó bật cười.
Mấy tuần sau, Michael bước vào cửa hàng đồ chơi. Nó đi thẳng đến quầy tính tiền và đưa cho bà Holly tất cả số tiền dành dụm có được từ những việc vặt nó đã phụ giúp cho người trong thị trấn.
Michael hỏi: “Thưa bà, cháu có thể mua chiếc xe lửa màu đỏ sáng bóng kia được không?”
Bà Holly mỉm cười: “Tất nhiên là được rồi, Michael!”
Khi cậu bé bước ra khỏi cửa hàng với chiếc xe lửa được gói trong một bọc giấy lớn, bà Holly gọi với theo: “Cảm ơn nhé, Michael.” Bà nháy mắt với cậu bé. Và Michael mỉm cười đáp lại.
Làm điều đúng đắn có nghĩa là không ích kỷ, cho dù cuộc đời có vẻ như bất công với ta đến mức nào đi chăng nữa. Ta có thể cảm thấy đau lòng khi không có được tất cả những gì người khác có; nhưng thay vì vậy, ta có thể biết ơn về những gì ta thực sự có được.
Relax, close your eyes and imagine that you live with all your family in a tiny shack on a cold and windy beach. This story is about Michael, a little boy whose family was very poor. All his clothes were old and ragged and his toys had all been found on the beach. More than anything, Michael wanted a new toy. Listen carefully to his story.
One day, he and his sister Claire visited the town's toy shop, just to look at the toys. Michael found the most beautiful toy train he had ever seen.
“Put it back,” said Claire. She tried to wrestle the shiny red train from her brother’s grip.
“But I want it!” protested Michael.
“We haven’t got any money,” replied Claire firmly.
She managed to prize the train from his hands and Michael burst into tears. Everyone in the shop stared at them. Claire grabbed her brother’s hand and pulled him toward the door, knocking down a pile of stripy hula hoops. Everyone laughed as the children ran out the door.
Michael cried all the way home. His family’s beach shack was built from the bones of an enormous whale. Its walls were made of driftwood, and the roof was made, from pieces of plastic sheeting that had washed up on the beach. Claire loved their home, but Michael hated it. He wanted to live in a proper house. And he hated his old broken toys from the beach. His father fixed them as best he could, but they were not the same as new toys.
Michael went to bed that night feeling very sorry for himself. He couldn't stop thinking about the shiny red train he’d held in the toy shop that day. He wanted it so much, more than anything else in the world. Finally he fell asleep.
Michael opened his eyes. He was standing in the toy shop with Claire, but this time the whole place seemed to be alive! Toy cars beeped and flashed their lights at him, and trains shot past on invisible tracks. Teddy bears laughed and jumped from shelf to shelf and dolls twirled in their dresses.
“Could this be a dream?” Michael wondered, but everything was so real. Bright kites flew above his head and, when Michael looked up, the ceiling itself looked like the night sky, aglow with hundreds of little lights that twinkled like stars.
“It must be magic,” Michael thought. The shop door chimed as customers came and went, loaded with bags and boxes.
The cash register drawer flew open as the shopkeeper, Mrs Holly, rang up sale after sale.
Everyone looked full of joy. Michael felt happy too. On a cabinet right in front of him stood the shiny red train. It tooted at him and Michael reached out and touched it.
Claire pulled at his sweater. “Let's try the lucky dip.”
“I want the red train,” Michael said.
“But we haven't enough money, I told you that already,” she replied. “We've got enough for the lucky dip, though.”
Claire gave Mrs Holly the money for the lucky dip and thrust her hand into the bucket piled high with brightly coloured packages. “Oh! A beautiful doll!” cried Claire as she unwrapped her present.
When no-one was looking, Michael grabbed the red train and hid it under his sweater. As he did so, the bright lights of the shop faded and the teddy bears stopped laughing. With Claire close behind, Michael hurried to the door and plunged into the crowd of shoppers.
It was dark and cold outside. Michael pulled out the shiny train from under his sweater.
Claire began to cry. “You stole it,” she said.
“I don’t care,” Michael replied. His voice was cold and hard. “I wanted it.”
“But it belongs to Mrs Holly,” said Claire.
“Well, it’s mine now. She has plenty of toys.”
Michael walked down to the sea where the moon was shining brightly on the waves. He was admiring the way his train glittered in the moonlight, but then he spied a woman walking along the shore.
He hid the train under his sweater again. As the woman came closer, he saw she was crying and scattering bows and wrapping paper into the sea. Michael realized it was Mrs Holly.
“Why are you throwing away all your wrapping paper?” Michael asked her. He felt frightened.
“I’ve no need of it now,” Mrs Holly said, sadly “Little boys and girls come to my lovely shop and take my toys. If you don’t pay for them, I’ve no money to pay my bills. Today the landlord took my shop away.” She began to sob “I don’t know how I’ll feed my children.’’
The train hidden under Michael’s sweater felt hot. It was so hot it was like an ache next to his heart. Michael was ashamed. He understood now how selfish he had been. He pulled out the shiny red train and handed it to Mrs Holly.
“I'm sorry, please forgive me.”
As Mrs Holly took the train, rainbow-coloured puffs of smoke belched from its funnel and its whistle tooted loudly.
The train shot joyfully into the night sky leaving a trail of sparkly stars behind it before returning to Mrs Holly's arms.
The shopkeeper smiled as she leaned forward and kissed Michael on the forehead.
Suddenly, Michael was dazzled by morning sunlight. He saw above him the whale bones holding up the roof. He was in his own bed. “It must have been a dream!’’ he laughed.
Several weeks later Michael walked through the door of the toy shop. He went straight up to the counter and gave Mrs Holly all the money he’d saved from doing little jobs for the people of the town.
“May I please buy the shiny red train?” he asked her. “Of course, Michael,” smiled Mrs Holly.
As he walked out of the shop with his train wrapped in a big ribbon, Mrs Holly called after him: “Thank you, Michael.” She winked at him. And Michael smiled back.
Doing the right thing means not being selfish, however unfair life seems to be. It can be painful not to have all the things other people have, but we can always be grateful for what we do have.
DO NXB LIÊN PHẬT HỘI PHÁT HÀNH
Mua sách qua Amazon sẽ được gửi đến tận nhà - trên toàn nước Mỹ, Canada, Âu châu và Úc châu.
Quý vị đang truy cập từ IP 18.226.104.30 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này.
Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập