Về mặt xã giao, lúc bình thường bà là người hay nói thẳng, nói toạc ra
sự thật mà không sợ mích lòng, nhưng khi cần phải lễ độ đối với một nhân
vật mới quen biết thì bà tỏ ra là một phụ nữ quí phái chính cống.
Dù cho bà ăn mặc xuề xòa không chải chuốt về hình dáng bên ngoài, bà vẫn
có cái tác phong của một người thuộc dòng quí tộc, và nếu muốn bà vẫn có
thể sang trọng, hào hoa như một bà công tước nước Pháp. Nhưng trong đời
sống bình thường hằng ngày, những lời châm biếm của bà thật sắc như dao,
và những cơn thịnh nộ của bà như những quả bom nổ!
Đối với bà, điều khả ố duy nhất không thể tha thứ là sự giả dối, khoác
lác, với vẻ thượng lưu, trang trọng giả tạo bề ngoài. Khi gặp những
trường hợp đó, bà không ngần ngại nói thẳng vào mặt kẻ giả dối, làm cho
anh ta cảm thấy như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt! Với một khả năng
phán đoán chính xác đến lạ kỳ, bà thường thấy rõ được tất cả thói hư tật
xấu của những người mà bà tiếp xúc; và nếu họ tỏ ra chê bai giáo lý
Thông thiên học hoặc nói đến bà với một giọng khinh thường, thì bà sẽ
phô bày tất cả những sự thật bỉ ổi kia trước mặt mọi người!
Những người giả dối làm cho bà phát ghét, còn đối với những người nghèo
khổ, dốt nát nhưng ngay thẳng, thật thà thì bà luôn dành một lòng ưu ái
và rất thường giúp đỡ, tặng quà. Tinh thần khoáng đạt không chịu sự gò
bó chật hẹp theo nghi thức xã hội, đối với bà gần như một điều thiêng
liêng và bà cảm thấy không gì thích thú hơn là làm hoặc nói ra những
điều làm sửng sốt những kẻ đạo mạo mực thước. Thí dụ như tối hôm nọ, bà
mặc áo ngủ nằm trên giường tiếp chuyện với một nhóm khách quen cả nam
lẫn nữ. Đó là một lối sinh hoạt theo cung cách của các vị phu nhân vương
giả quý phái hồi thời tiền cách mạng ở Âu Châu.
Tính chất tự nhiên không chút mặc cảm của bà trong cách xã giao đó cũng
không làm cho ai khó chịu. Không một vị nữ khách nào nhìn thấy nơi bà
một kẻ tình địch khả hữu, và không một người đàn ông nào nghĩ rằng bà có
thể bị họ ve vãn đến phải xiêu lòng.
Bà nguyền rủa, chửi thề như lính tập ngoài mặt trận nhưng không chút ác
ý, và nếu cái thú vui dị thường đó của bà không làm cho ai chú ý và lên
án thì bà sẽ thôi không tiếp tục. Đó là điểm tâm lý chung của mọi người,
cũng như trong tính chất tự nhiên của bà, là thích làm những điều cấm kỵ
chỉ vì có sự phản kháng.
Cuộc đời thế gian đối với bà là một trò vô nghĩa, mồi danh bã lợi chỉ là
rơm rác. Cuộc sống thức tỉnh của bà lúc ban ngày chỉ là một sự sống ảm
đạm, khô khan, tẻ nhạt; đời sống thật sự của bà là lúc ban đêm, khi bà
rời khỏi thể xác để đến ngồi dưới chân các đấng chân sư.
Bà khinh bỉ những nhà bác học thiển cận mù quáng, đầu óc nông cạn chật
hẹp. Họ không hề nhìn thấy mảy may sự thật nhưng lại xét đoán, nhận xét
về bà một cách bất chính và thiên lệch, sai lầm, rồi họ tìm cách ngăn
chặn bà bằng những âm mưu vu khống.
Đối với các hàng giáo phẩm nói chung, bà rất ghét, bởi vì họ thường
không biết gì về những chân lý trên lãnh vực tinh thần, nhưng lại nắm
quyền dắt dẫn những kẻ mù quáng tâm linh, kiểm soát tín ngưỡng của người
thế tục, hưởng thụ lợi lộc mà họ không hề làm ra và lên án những người
“ngoại đạo”, nhưng những người này lại thường là những nhà hiền triết,
những bậc thức giả.
Bà Blavatsky có vô số bạn bè thân hữu, nhưng thường hay mất bạn. Thậm
chí có người về sau lại trở thành thù nghịch với bà. Không ai có thể dễ
mến hơn bà khi bà muốn, đó là những khi bà muốn qui tụ những người cộng
tác với bà trong công việc đạo sự. Những khi đó thì bà tỏ ra rất ngọt
ngào dễ thương trong giọng nói và thái độ, cử chỉ, làm cho người kia cảm
thấy được bà xem như một người bạn tốt nhất, nếu không phải là duy nhất
của bà.
Đối với những người thường gặp như tôi và những người cộng tác thân tín
khác, tôi không thể nói rằng bà luôn trung hậu, chân thành. Tôi nghĩ
rằng bà chỉ xem chúng tôi như những quân cờ trong một ván cờ, thế thôi,
chứ không hề có một cảm tình trìu mến sâu xa tự đáy lòng. Bà kể cho tôi
nghe những điều bí mật của nhiều người, cả nam lẫn nữ, thậm chí cả những
điều rất tổn thương danh dự mà họ đã kể cho bà nghe, và tôi tin chắc
rằng bà cũng xử sự y như vậy đối với những việc riêng tư của tôi.
Nhưng bà luôn trung thành tuyệt đối với các đấng chân sư; vì công việc
của các ngài, bà sẵn lòng hy sinh không phải chỉ trọn một cuộc đời, mà
thậm chí còn có thể đến nhiều đời sau nữa.