Kể từ ngày 29 tháng 3 năm 1879 đã lần lượt xảy ra một loạt những sự việc
dị kỳ mà nhân chứng quan trọng là bạn Mulji Thackersey, không kể bà
Blavatsky.
Ngày đó, bà Blavatsky bảo Mulji gọi một cỗ xe ngựa, và cùng với anh ta
lên xe. Bà không trả lời khi anh ta hỏi bà đi đâu, mà chỉ bảo anh nói
với người phu xe hãy rẽ về bên mặt, hay bên trái, hoặc đi thẳng, tuần tự
theo chỉ dẫn của bà.
Những gì đã xảy ra, Mulji thuật lại cho chúng tôi nghe khi anh ta trở về
nhà chiều hôm đó. Bà Blavatsky đã chỉ đường cho xe chạy xuyên qua rất
nhiều ngõ ngách quanh co, cho đến khi ra đến ngoại ô thành phố Bombay
cách đó độ tám đến mười dặm, vào một rừng thông rậm rạp, ở khu vực
Parel. Mulji biết rõ vùng này vì anh ta đã hỏa táng xác chết của mẹ mình
ở vùng lân cận.
Trong rừng thông có nhiều đường mòn xuyên nhau qua lại chằng chịt, nhưng
bà Blavatsky không hề lạc đường, và chỉ bảo người đánh xe đi quanh đi
quẹo một hồi lâu cho đến khi ra tới bờ biển. Sau cùng, Mulji vô cùng
ngạc nhiên khi thấy xe đưa họ vào cổng một khuôn viên rộng lớn, với một
vườn hoa hồng ở phía mặt, và một biệt thự nguy nga với những hành lang
rộng rãi theo kiểu kiến trúc phương Đông.
Bà Blavatsky xuống xe, bảo Mulji hãy đợi bà ở đó, và không được vào nhà
vì bất cứ vì lý do nếu muốn được an toàn tính mạng. Thế là anh ta ngồi
đợi trên xe trong một trạng thái băn khoăn khó hiểu, vì cái dinh cơ này,
dù là người đã sống cả đời ở Bombay mà anh chưa từng nghe nói đến bao
giờ!
Anh ta gọi một trong những người làm vườn đang trồng hoa, nhưng người
này không nói gì cả về tên họ, tung tích của chủ nhân, cũng không cho
biết người đã ở đó từ bao giờ, hoặc ngôi nhà đã được xây cất từ lúc nào.
Đó là một điều rất bất thường giữa những người Ấn Độ với nhau.
Bà Blavatsky đi thẳng đến ngôi nhà, được một người Ấn Độ hình dung cao
lớn, mặc áo rộng trắng, với một phong cách sang cả tôn quý khác thường,
ân cần tiếp đón bà từ ngoài cửa và hai người cùng đi vào nhà. Sau một
lát, hai người lại bước ra cửa. Người lạ mặt bí mật kia chào từ giã, và
trao cho bà một bó hoa hồng lớn mà một người làm vườn vừa đem mang vào.
Bà Blavatsky trở lại chỗ cũ, bước lên xe và bảo người đánh xe trở về
nhà. Tất cả những gì mà Mulji được biết do bà Blavatsky nói lại có thể
tóm tắt như sau: Người lạ mặt là một nhà huyền học mà bà có liên hệ trực
tiếp và có việc phải thương lượng vào ngày đó. Còn bó hoa hồng thì người
ấy gửi cho tôi và nhờ bà trao lại.
Phần lạ lùng nhất trong câu chuyện này là theo chỗ chúng tôi biết thì bà
Blavatsky không thể biết gì về vùng ngoại ô này và con đường đưa đến đó.
Dù sao, kể từ khi chúng tôi đến Bombay, vì bà không hề rời khỏi nhà một
mình! Nhưng bà lại tỏ ra hoàn toàn quen thuộc đường sá lẫn cả vùng này.
Ngôi biệt thự kia có thật hay không, chúng tôi không thể biết được, trừ
phi tin theo lời tường thuật của Mulji. Anh ta rất ngạc nhiên về việc
này đến nỗi đã thuật lại câu chuyện cho các bạn trong thành phố nghe.
Việc ấy làm cho một người đã từng quen thuộc với vùng ngoại ô này bỏ ra
một trăm ru-pi để đánh cuộc rằng không bao giờ có một biệt thự nào như
thế ở gần bờ biển, và Mulji không thể hướng dẫn bất cứ người nào đến đó.
Khi bà Blavatsky nghe câu chuyện đó, bà cảnh cáo Mulji rằng chắc chắn y
sẽ thua cuộc; còn Mulji tuyên bố chắc chắn rằng y có thể trở lại, bởi y
thuộc từng tấc đất trên lộ trình đã đi qua, và chấp nhận cuộc thách đố.
Tôi bèn cho gọi một cỗ xe ngay lập tức, và ba chúng tôi cùng lên xe. Do
một người Ấn làm thông ngôn, tôi bảo người phu xe hãy tuân theo chỉ thị
của Mulji về lộ trình sẽ đi qua và thế là chúng tôi khởi hành.
Sau một cuộc hành trình kéo dài qua nhiều ngõ ngách quanh co, chúng tôi
lại đến khu rừng thông như lần trước, là nơi tọa lạc của ngôi nhà bí mật
kia. Những đường lộ trong khu rừng quanh co chằng chịt, tôi mới bảo
Mulji hãy cẩn thận nhắm hướng thật kỹ kẻo đi lạc đường. Tuy nhiên, anh
ta vẫn rất tự tin như bao giờ, mặc dù bà Blavatsky đã nói với anh những
lời chế giễu về tình trạng mê hoặc của anh và việc anh chắc chắn sẽ thua
cuộc mất một trăm ru-pi.
Cỗ xe chúng tôi vẫn tiếp tục giong ruổi độ hơn một tiếng đồng hồ, quanh
bên nọ, quẹo bên kia, có khi ngừng lại để Mulji bước xuống xe và nhắm
hướng. Sau cùng, và chỉ độ một hai phút sau khi y tuyên bố hoàn toàn
chắc chắn rằng chúng tôi đang thẳng đến ngôi biệt thự trên bờ biển, thì
ô kìa, lạ thay, một chuyến xe lửa chạy đến ầm ầm trên đường sắt gần bên,
và điều đó cho Mulji thấy rằng y đã hướng dẫn chúng tôi theo một phương
hướng ngược chiều với mục tiêu phải đi tới.
Chúng tôi đề nghị dành cho y nhiều thời giờ tùy nghi sử dụng để theo
đuổi sự tìm kiếm ngôi nhà bí mật, nhưng y cảm thấy hoàn toàn lạc hướng
và rối loạn tinh thần, rồi chịu thua và bỏ cuộc!
Thế là chúng tôi đành quay xe trở về nhà. Bà Blavatsky nói cho chúng tôi
biết rằng Mulji đã có thể tìm thấy ngôi nhà bí mật nếu y không bị một
bức màn ảo giác làm che lấp tầm mắt.
Ngôi biệt thự này, cũng như tất cả những nơi cư trú khác của các vị chân
sư, luôn luôn được bảo vệ chống lại sự đột nhập của người đời bằng một
vòng đai ảo giác bao phủ chung quanh và được gìn giữ, canh phòng cẩn mật
bởi những vị thần linh. Ngôi nhà đặc biệt này được đặt dưới sự chăm sóc
thường xuyên của một người tin cẩn, và được dùng làm nơi tạm trú, hội
họp của các chân sư và đệ tử trong khi di chuyển, lưu động.
Bà nói rằng tất cả những thư viện cổ xưa chôn dưới lòng đất, và những
kho tàng châu báu của cải còn chôn giấu kín cho đến khi nào nghiệp quả
cho phép khai quật lên để sử dụng, đều được bảo vệ chống lại sự khám phá
của kẻ thế nhân phàm tục. Có những bức màn ảo ảnh được tạo ra dưới hình
thức những núi dựng như vách, mặt đất cứng rắn, hố sâu vực thẳm, hoặc
những chướng ngại vật tương tự, để đánh lạc hướng những kẻ tìm tòi.
Nhưng bức màn ảo giác đó sẽ tan biến khi một người nào đó có duyên phần
thụ hưởng, và sẽ được dẫn dắt đến tận nơi vào lúc thời giờ đã điểm.
Dù sao, tôi chỉ kể lại chuyện này một cách vô tư, như tôi vẫn giữ thái
độ đó trong mọi trường hợp mà tôi không chứng kiến tận mắt. Tôi chỉ nói
như một người kể chuyện, và để cho độc giả tự nhận xét, dù họ tin hay
không tin, việc ấy cũng không can dự gì đến tôi. Nhưng nếu tôi được yêu
cầu cho biết ý kiến, thì tôi phải nói rằng theo ý tôi, câu chuyện ngôi
nhà bí mật có thể là sự thật, bởi vì như đã nói trước đây, chúng tôi đã
từng được nhiều vị chân sư đến viếng thăm tại nhà ở đường Girgaum trong
thể xác của các ngài. Và một đêm trăng sáng, bạn Damodar và tôi cùng với
bà Blavatsky đang đi trên đường đưa đến ngôi nhà ẩn giấu, thì thấy một
vị tiến đến gần và hỏi thăm chúng tôi, chỉ cách nhau có một tầm tay.
Những chi tiết của chuyện này không cần phải nêu ra đây vì tôi còn nhiều
chuyện khác phải kể tiếp.