Bí quyết chữa bệnh hữu hiệu bằng khoa nhân điện đã được tiết lộ cho tôi
nhờ một kinh nghiệm trải qua tại một làng nhỏ ở miền nam Tích Lan.
Một người bệnh bán thân bất toại, tê liệt hết nửa thân mình, được đưa
đến cho tôi chữa. Tôi bắt đầu truyền điện trên cánh tay y dọc theo các
đường gân và bắp thịt, và thỉnh thoảng thổi vài cái lên trên. Trong
không đầy nửa tiếng đồng hồ, tôi đã làm cho cánh tay anh ta co giãn được
như thường đến mức có thể vung tay vòng quanh đầu, mở và xếp các ngón
tay tự nhiên, cầm bút, thậm chí nhặt một cây kim nhỏ, và làm mọi động
tác chính xác tùy ý muốn.
Kế đó, vì tôi đã chữa liên tiếp nhiều trường hợp tương tự suốt nhiều giờ
và đã cảm thấy mệt mỏi, tôi mới yêu cầu Ban tổ chức hãy bảo người bệnh
ngồi đợi để tôi nghỉ ngơi giây lát. Trong khi tôi ngồi nghỉ và ngậm ống
điếu hút thuốc, một người trong Ban tổ chức nói cho tôi biết rằng bệnh
nhân ấy rất giàu có, ông ta đã tốn tiền cho các bác sĩ, thuốc men hết
một ngàn năm trăm ru-pi mà bệnh vẫn không thuyên giảm. Ông ta lại là một
người rất hà tiện và ai cũng biết rõ tính keo kiệt, bủn xỉn của ông ta.
Ái chà! Trong tất cả những thói hư tật xấu ghê tởm nhất đối với nhà
huyền học, thì sự tham muốn tiền bạc là một: đó là một sự đam mê ti tiện
và bỉ ổi nhất! Trong lòng tôi tự nhiên mất hết thiện cảm đối với người
ấy.
Theo lời đề nghị của tôi, Ban tổ chức mới hỏi ông ta xem định quyên góp
bao nhiêu tiền vào quỹ phước thiện Phật giáo. Ông ta nói rằng mình rất
nghèo và đã phải tốn nhiều tiền cho các bác sĩ, nhưng dù sao cũng sẽ
đóng góp một ru-pi! Thế là hết chỗ nói!
Sau một lúc nghỉ ngơi, tôi lại tiếp tục chữa cái chân bại xuội của y và
chỉ độ nửa giờ sau, cái chân y đã cử động và đi đứng được như thường.
Ông ta bước chân ra về một cách tỉnh táo lành mạnh như mọi người. Người
thư ký của tôi cũng đã bảo ông ta viết một chứng thư về sự chữa khỏi
bệnh cho ông ta và tôi còn giữ bức văn kiện ấy như một kỷ niệm trong
chuyến đi Tích Lan.
Ban tổ chức của tôi đã sắp đặt một loạt những chuyến đi diễn thuyết ở
các vùng, mỗi lần kéo dài độ hai tuần lễ, rồi trở về Galle là địa điểm
trung tâm.
Khi chuyến đi này kết thúc, một hôm tôi hỏi thăm về tình trạng sức khỏe
của vài bệnh nhân mà tôi chú trọng nhất vì tính cách đặc biệt của bệnh
trạng, trong số đó có trường hợp của bệnh nhân hà tiện bủn xỉn kể trên.
Tôi rất ngạc nhiên khi nghe biết rằng cánh tay ông ta đã hoàn toàn lành
mạnh, nhưng còn cái chân thì không khỏi hẳn, mà đã trở lại tình trạng
liệt bại như cũ!
Tuy tôi không thấy có trường hợp nào tương tự trong các sách vở dạy về
khoa nhân điện, nhưng lý do đã nổi bật ngay tức khắc. Đó là vì tôi đã
mất thiện cảm đối với người kia sau khi nghe nói về thói bủn xỉn, hà
tiện của ông ta. Bởi vậy, nguồn sinh lực của tôi không rung động dọc
theo hệ thần kinh của ông ta như trong trường hợp chữa cánh tay, và kết
quả là chỉ có một sự kích thích lành mạnh tạm thời, rồi lại trở về tình
trạng bại liệt như cũ. Trong cả hai trường hợp, tôi đã áp dụng cùng một
kỹ thuật chữa bệnh giống nhau, và đã truyền qua cho ông ta một lượng
sinh lực đồng đều nhau, nhưng trong trường hợp sau, tôi không cảm thấy
có chút tình thương và hảo ý nào để đem lại sự khỏi bệnh thật sự và lâu
dài như trong trường hợp của cánh tay.
Vài nhà viết sách về khoa nhân điện, trong đó có tác giả Younger, cũng
đã khẳng định rằng “tình thương là bí quyết căn bản để chữa hầu hết mọi
bệnh tật bằng cách truyền nhân điện”.
Trường hợp trên cũng nhắc nhở sự thật của những giáo lý cổ xưa dạy rằng
những tư tưởng tốt lành của ta đưa đến cho người khác có tác dụng rất
nhiệm mầu để gây cho người ấy niềm phúc lạc và sự lành mạnh lâu bền, còn
những tư tưởng ác gây ra một hậu quả ngược lại.
Điều đó cảnh báo chúng ta hãy cẩn thận giữ gìn đừng nghĩ quấy cho kẻ
khác, và bởi đó chúng ta sẽ hiểu dễ dàng lý do tại sao có sự sợ sệt
những nhà phù thủy với những phép trù ếm và thốt ra những lời nguyền rủa
hại đời. Những việc đó đều có căn cứ chắc chắn, và người ta có thể sử
dụng những sức mạnh vô hình để gây họa cũng như để đem đến niềm vui và
hạnh phúc cho người chung quanh.
Một trường hợp bị “ma nữ hấp tinh” đã được vị Sư trưởng của một ngôi
chùa đưa đến cho tôi chữa trị tại Galle. Một nhà sư trẻ độ chừng hai
mươi bảy tuổi, từ hai hay ba năm qua đã bị một con nữ yêu (Yakshini) tác
quái chọc ghẹo. Vị Sư trưởng nói với tôi rằng con nữ yêu này đã đóng vai
trò “vợ ma” của nhà sư trẻ, làm cho vị sư này trác táng quá độ giống như
một người bị chứng “động tình” (nymphomania). Nhà sư trẻ bị “hấp tinh”
như vậy nhiều lần mỗi đêm, làm cho thể chất y hao mòn đến độ chỉ còn da
bọc xương.
Vị Sư trưởng yêu cầu tôi chữa bệnh cho nhà sư trẻ. Cũng may là vài năm
trước đây ở Hoa Kỳ tôi cũng đã có chữa khỏi một trường hợp tương tự,
nhưng bệnh nhân là một người nữ, vì vậy nên tôi biết khá rõ là phải làm
thế nào.
Tôi dành cho nhà sư trẻ một khóa trị liệu bằng nước lạnh có truyền nhân
điện, và bảo ông ta hãy đến mỗi buổi sáng trong vòng một tháng để nhận
lấy phần nước đem về uống mỗi ngày. Sau một tháng, nhà sư đã hoàn toàn
khỏi bệnh.
Trường hợp này được giải thích một cách đơn giản là ảnh hưởng tác quái
của nữ yêu đã bị hóa giải và tiêu diệt bởi quyền năng ý chí mạnh mẽ hơn
của tôi, và tác dụng thường xuyên của nước lạnh có truyền nhân điện đã
trợ giúp thêm để tăng cường hiệu lực. Tất cả các nhà chữa bệnh bằng nhân
điện đều đồng quan niệm như nhau về sự công hiệu của nước lạnh có truyền
nhân điện như một phương thuốc trị liệu rất thần tình.