Điều kiện duy nhất để cái ác ngự trị chính là khi những người tốt không làm gì cả.
(The only thing necessary for the triumph of evil is for good men to do nothing.)Edmund Burke
Như đá tảng kiên cố, không gió nào lay động, cũng vậy, giữa khen chê, người trí không dao động.Kinh Pháp cú (Kệ số 81)
Đừng chọn sống an nhàn khi bạn vẫn còn đủ sức vượt qua khó nhọc.Sưu tầm
Người ngu nghĩ mình ngu, nhờ vậy thành có trí. Người ngu tưởng có trí, thật xứng gọi chí ngu.Kinh Pháp cú (Kệ số 63)
Mất tiền không đáng gọi là mất; mất danh dự là mất một phần đời; chỉ có mất niềm tin là mất hết tất cả.Ngạn ngữ Nga
Một người sáng tạo được thôi thúc bởi khát khao đạt đến thành công, không phải bởi mong muốn đánh bại người khác. (A creative man is motivated by the desire to achieve, not by the desire to beat others.)Ayn Rand
Mỗi cơn giận luôn có một nguyên nhân, nhưng rất hiếm khi đó là nguyên nhân chính đáng.
(Anger is never without a reason, but seldom with a good one.)Benjamin Franklin
Hãy thận trọng với những hiểu biết sai lầm. Điều đó còn nguy hiểm hơn cả sự không biết. (Beware of false knowledge; it is more dangerous than ignorance.)George Bernard Shaw
Càng giúp người khác thì mình càng có nhiều hơn; càng cho người khác thì mình càng được nhiều hơn.Lão tử (Đạo đức kinh)
Nỗ lực mang đến hạnh phúc cho người khác sẽ nâng cao chính bản thân ta.
(An effort made for the happiness of others lifts above ourselves.)Lydia M. Child
Người ta vì ái dục sinh ra lo nghĩ; vì lo nghĩ sinh ra sợ sệt. Nếu lìa khỏi ái dục thì còn chi phải lo, còn chi phải sợ?Kinh Bốn mươi hai chương
Lúc ấy, Phật ở gần thành Xá-vệ, trong vườn Kỳ thọ Cấp Cô Độc. Bấy giờ
vào mùa thu, có nhiều loại quả chín, Phật cùng với chư tỳ-kheo đi giáo
hóa trong các xóm làng, chỉ ăn toàn các thứ quả. Chư vị tỳ-kheo thảy đều
tiêu hóa khó khăn, sinh ra lắm chứng bệnh khổ, chẳng thể ngồi thiền,
niệm kinh hay tu học gì được cả.
Bấy giờ, ngài A-nan mới lễ Phật mà hỏi rằng: “Bạch Thế Tôn! Do nhân
duyên phước báo gì mà Phật ăn uống hết thảy các món đều tiêu hóa tốt,
chẳng sanh bệnh khổ trong thân bao giờ, nên dung mạo lúc nào cũng tươi
nhuận, đẹp đẽ?”
Phật liền bảo A-nan rằng: “A-nan! Ta nhớ lại những kiếp quá khứ, tu hạnh
từ bi, thường dùng các loại thuốc men, thang dược mà bố thí cho chúng
sanh. Nhờ nhân duyên ấy mà được quả báo không có bệnh, lại khi ăn uống
bất cứ món chi đều tiêu hóa tốt, chẳng sinh bệnh khổ.”
Khi ấy, ngài A-nan lại thưa hỏi tiếp: “Bạch Thế Tôn! Chẳng biết hạnh tu
của Phật ngày trước đó là như thế nào? Xin đức Thế Tôn từ bi vì chúng
con mà thuyết giảng cho nghe.”
Phật liền bảo chư tỳ-kheo: “Các ngươi nên chú ý lắng nghe, ta sẽ vì các
ngươi mà phân biệt giảng nói.
“Này chư tỳ-kheo! Về thuở quá khứ, nước Ba-la-nại có vị vua tên là Liên
Hoa, trị nước theo chánh pháp, nhân dân an ổn, thịnh vượng, không có nạn
đao binh, chinh chiến. Trong cõi nước của ngài, các loại trâu bò, voi
ngựa, gia súc, thảy đều đông đúc. Xứ ấy lại có lắm thứ cây quả ngon
ngọt, tươi tốt quanh năm. Khi ấy, nhân dân trong xứ do tham ăn quả cây
quá nhiều, không thể tiêu hóa được, sanh ra đủ chứng bệnh khổ, da dẻ
vàng vọt, mới kéo nhau đến chỗ vua mà xin thuốc trị. Khi ấy, đức vua
Liên Hoa thấy dân bệnh khổ thì sinh lòng đại bi, thương xót, mới triệu
tập các vị thầy thuốc lại để chế thuốc mà phân phát cho dân. Nhưng bệnh
mỗi ngày một nhiều, việc trị liệu chẳng thể dứt được.
Vua Liên Hoa khi ấy mới gọi các vị thầy thuốc lại, khiển trách rằng:
“Nay các ngươi lo lắng những việc chi khác mà không trị bệnh cho nhân
dân, để mọi người phải đến chỗ ta mà cầu khẩn?” Các vị thầy thuốc mới
tâu lên rằng: “Tâu đại vương! Thuốc men hiện nay không có, nên chẳng thể
trị bệnh cho dân. Ngay như trong bọn chúng tôi đây, còn phải chịu bệnh
khổ, không có thuốc mà tự trị, huống gì trị bệnh cho người khác?”
Vua nghe như vậy lấy làm thất vọng, lòng thương dân vô hạn, mới hỏi các
vị thầy thuốc rằng: “Nay các ngươi bảo thiếu thuốc, vậy là thiếu món
chi?” Các thầy thuốc tâu rằng: “Cần có máu thịt của loài cá đỏ để làm
thuốc. Mỗi người chúng tôi lâu nay đều ra công tìm kiếm, mà đến nay vẫn
chưa có được. Chính vì vậy mà bệnh mỗi ngày một nhiều thêm, đã lắm người
phải mất mạng rồi.”
Khi ấy vua Liên Hoa tự nghĩ rằng: “Loài cá đỏ này, câu lưới đều chẳng
bắt được. Nay ta nên phát nguyện sanh ra làm thân cá ấy mà cứu độ bệnh
khổ cho nhân dân.”
Nghĩ như vậy rồi, liền triệu hết các vị đại thần và thái tử đến, nói
rằng: “Nay ta đem việc nước mà giao phó lại cho tất cả các ngươi, cùng
nhau lo liệu. Phải khéo biết chăm lo cho dân, đừng làm việc chi sai
trái.”
Nghe vua nói lời ấy, thái tử và các vị đại thần thảy đều kinh hãi, buồn
thảm sầu khóc nói chẳng nên lời. Hồi lâu, mới có một vị đại thần tâu lên
rằng: “Đại thần chúng tôi cùng với thái tử chẳng biết đã làm gì nên tội
mà nay đại vương nói ra lời oán hận dường ấy?”
Vua Liên Hoa đáp rằng: “Ta chẳng thấy tất cả các ngươi có lỗi chi cả.
Chỉ có điều là ngày nay trong nước nhân dân bệnh khổ, nhiều người đã
phải mạng vong, cần có máu thịt của loài cá đỏ để trị liệu. Ý ta muốn bỏ
thân mạng này để nguyện hóa sanh làm loài cá đỏ mà trị bệnh khổ cho nhân
dân trong nước. Vì thế nên mới cho gọi thái tử với tất cả các ngươi đến
đây mà giao phó việc nước.”
Bấy giờ, nghe lời ấy rồi, thái tử với các quan đại thần đều cầm lòng
không được, ngửa mặt lên trời mà kêu khóc bi thảm, ôm chân vua khóc lóc
nói rằng: “Hết thảy chúng tôi đây đều nương cậy vào lòng từ của đại
vương che chở. Nhân dân an lạc, thịnh vượng lâu nay cũng nhờ ân đức đại
vương. Cớ sao chỉ trong phút chốc, lại muốn bỏ mặc chúng tôi mà ra đi
cho đành?”
Vua đáp rằng: “Việc ta làm ngày nay, cũng là vì tất cả nhân dân đó thôi.
Sao các ngươi cố chấp không chịu hiểu cho?” Bấy giờ, thái tử và các vị
đại thần hết lời can ngăn, mà vua vẫn cương quyết không đổi ý.
Khi ấy, vua sắp sửa hương hoa lễ vật, lên lầu cao vọng lễ khắp bốn
hướng, phát lời nguyện lớn rằng: “Tôi nay xả bỏ thân mạng này, nguyện
được sanh vào dòng sông ở xứ Ba-la-nại, làm loài cá đỏ lớn. Người nào ăn
thịt tôi thì đều trừ hết được các chứng bệnh khổ.” Phát nguyện xong rồi,
liền tự gieo mình từ lầu cao xuống mà bỏ mạng. Quả nhiên, vua hóa sanh
nơi dòng sông làm loài cá đỏ rất lớn.
Bấy giờ, nhân dân nghe nói nơi sông ấy có loài cá đỏ lớn, liền rủ nhau
mang lưới, mang câu đi tìm đánh bắt. Ăn thịt cá ấy rồi, các thứ bệnh khổ
liền được trừ hết. Còn loài cá ấy, cứ chết đi rồi thì lại cũng hóa sanh
trở lại nơi sông ấy để cho người ta đánh bắt. Cứ như vậy trong 12 năm,
bố thí thân mạng cho chúng sanh mà không hề có chút mảy may hối hận. Qua
12 năm rồi, khi chết đi mới sinh lên cảnh trời Đao-lỵ.”
Phật lại bảo A-nan rằng: “Vua Liên Hoa thuở ấy, chính là ta ngày nay. Do
nhân duyên xả bỏ thân mạng cứu độ chúng sanh, nên ngày nay được phước
báo không chịu bệnh khổ, cho đến thành được quả Phật Bồ-đề mà cứu độ cho
vô số chúng sanh.”
Các vị tỳ-kheo nghe Phật thuyết nhân duyên này xong thảy đều vui mừng
tin nhận.
Chú ý: Việc đăng nhập thường chỉ thực hiện một lần...
Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.13 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này. Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập
Thành viên đang online: Viên Hiếu Thành Huệ Lộc 1959 Bữu Phước Chúc Huy Minh Pháp Tự minh hung thich Diệu Âm Phúc Thành Phan Huy Triều Phạm Thiên Trương Quang Quý Johny Dinhvinh1964 Pascal Bui Vạn Phúc Giác Quý Trần Thị Huyền Chanhniem Forever NGUYỄN TRỌNG TÀI KỲ Dương Ngọc Cường Mr. Device Tri Huynh Thích Nguyên Mạnh Thích Quảng Ba T TH Tam Thien Tam Nguyễn Sĩ Long caokiem hoangquycong Lãn Tử Ton That Nguyen ngtieudao Lê Quốc Việt Du Miên Quang-Tu Vu phamthanh210 An Khang 63 zeus7777 Trương Ngọc Trân Diệu Tiến ... ...