Lúc ấy, Phật ở gần thành Xá-vệ, trong vườn Kỳ thọ Cấp Cô Độc. Trong
thành có một người trưởng giả giàu có vô cùng, tên là Tu-già. Người ấy
cưới vợ thuộc dòng hào phú, sống cùng nhau hoan lạc, vui thích.
Không bao lâu người vợ có thai, sinh được một bé gái. Vừa sinh ra liền
biết nói. Trong nhà lại tự nhiên hóa hiện đầy đủ trăm món thức ăn. Cha
mẹ thấy vậy trong lòng lo sợ, cho rằng chẳng phải thân người, chắc là
loài quỷ Tỳ-xá-xà hiển hiện. Nghĩ vậy rồi, chẳng ai dám đến gần.
Đứa bé mới sinh ấy thấy cha mẹ sợ sệt, lo lắng, liền ứng khẩu đọc kệ nói
với mẹ rằng:
Xin mẹ nghe con nói,
Lời ngay thẳng chân thật.
Chẳng phải Tỳ-xá-xà,
Hoặc các loài quỷ dữ.
Thân con thật là người,
Nhờ nghiệp lành tích tụ,
Nhân duyên tu phước thiện,
Nên được quả báo lành.
Khi ấy, cha mẹ nghe đọc kệ rồi, trong lòng vui mừng khôn xiết, liền đến
ôm lấy con, thương yêu nuôi nấng, đặt tên là Thiện Ái.
Khi ấy, Thiện Ái thấy cha mẹ đã vui mừng, không còn lo lắng nữa, liền
chấp tay thưa rằng: “Xin cha mẹ vì con mà thỉnh Phật với chư tăng đến
cúng dường.”
Cha mẹ theo lời, thỉnh Phật và chư tăng đến. Liền khi ấy, trăm thứ thức
ăn đều tự nhiên hiện ra đầy đủ. Cúng dường xong, Thiện Ái liền đối trước
Phật cầu được nghe pháp. Phật thuyết pháp Tứ diệu đế, cô nghe xong liền
đắc quả Tu-đà-hoàn. Đến khi lớn lên, cô liền thưa cha mẹ xin được xuất
gia tu tập.
Cha mẹ hết lòng yêu thương, không muốn trái ý, liền dẫn đến chỗ Phật mà
cầu cho cô xuất gia. Phật nói: “Lành thay đó, tỳ-kheo ni!” Tức thì, tóc
trên đầu tự nhiên rụng sạch, áo cà-sa hiện ra nơi thân, thành một vị
tỳ-kheo ni oai nghi đầy đủ. Chuyên cần tu tập, chẳng bao lâu đắc quả
A-La-hán, đủ Ba trí sáng, Sáu phép thần thông, Tám môn giải thoát, khắp
cõi trời người ai gặp cũng đều kính trọng, ngưỡng mộ.
Lúc bấy giờ, đức Thế Tôn cùng với 1.250 vị tỳ-kheo đi giáo hóa ở một
vùng xa xôi, đến giờ thọ trai chẳng gọp xóm làng thành thị gì cả. Phật
gọi tỳ-kheo ni Thiện Ái đến, bảo rằng: “Hôm nay con nên cúng dường Phật
và chư tăng các món ăn thức uống.”
Tỳ-kheo ni Thiện Ái liền vâng lời, đón lấy bình bát của Phật đưa ra
khoảng không. Các món ăn ngon lạ liền tự nhiên hiện ra đầy đủ trong bình
bát. Rồi cô lần lượt nhận lấy bát của tất cả các vị tỳ-kheo, chỉ cầm
trong tay đưa ra thì tự nhiên hiện đủ các món ăn trong bát.
Ngài A-nan thấy vậy khen là việc chưa từng có, liền thưa hỏi rằng: “Bạch
Thế Tôn! Tỳ-kheo ni Thiện Ái trước đây đã tạo phước đức như thế nào, mà
nay sinh ra có khả năng kỳ diệu như vậy, chỉ nghĩ đến là thức ăn tự
nhiên hiển hiện, chẳng bao giờ phải đói thiếu, lại được gặp Phật, xuất
gia đắc đạo?”
Phật bảo A-nan: “Ngươi hãy chú tâm lắng nghe, ta sẽ vì ngươi mà phân
biệt giảng nói. Vào giữa Hiền kiếp này, xứ Ba-la-nại có vị Phật ra đời
hiệu là Ca-diếp.
“Một hôm, Phật và chư tỳ-kheo cùng đắp y, mang bình bát vào thành khất
thực, đến nhà một vị trưởng giả kia. Khi ấy, vị trưởng giả đang chuẩn bị
đãi khách. Các món ăn ngon quý đều dọn sẵn, nhưng khách mời chưa đến. Có
người hầu gái của ông trưởng giả, thấy Phật và chư tăng đi khất thực đến
ngang nhà, liền vào mang hết những thức ăn ấy ra mà cúng dường.
“Đến khi quan khách đến, trưởng giả sai dọn thức ăn, người hầu gái thưa
rằng: “Hôm nay có Phật và chư tăng khất thực qua nhà, tôi đã mang hết
thức ăn mà cúng dường rồi.” Vị trưởng giả nghe rồi liền vui mừng khen
ngợi, nói rằng: “Ngươi thật có thiện tâm, biết làm việc cúng dường bố
thí, thật đáng khen lắm. Nay ta cho ngươi được tự do không phải làm thân
tôi tớ nữa, tùy ý muốn đi đâu cũng được.”
Người hầu gái nói: “Nếu thật được tự do, tôi xin được xuất gia tu tập.”
Ông trưởng giả vui vẻ chấp thuận. Người hầu gái ấy liền xuất gia theo
Phật, thành tỳ-kheo ni. Từ đó về sau đến một vạn năm luôn chuyên cần tu
tập. Nhờ vậy không bị đọa vào các nẻo dữ, lại mỗi khi sinh ra trong chốn
trời người, các món ăn ngon quý đều tự nhiên hiện đến.
Phật lại dạy rằng: “Người hầu gái xuất gia tu tập thuở ấy, nay là
tỳ-kheo ni Thiện Ái. Nhờ chuyên cần giữ giới, tu tập, nên đến nay được
gặp Phật, xuất gia đắc đạo.”
Các vị tỳ-kheo nghe Phật thuyết nhân duyên này xong thảy đều vui mừng
tin nhận.