Cách đây hơn hai ngàn năm trăm năm về trước, ở Ấn Độ, đâu đâu cũng có
thể nghe được tiếng thuyết pháp của đức Phật. Để pháp âm vi diệu được
lưu truyền mãi mãi, cứu vớt chúng sinh đang trầm luân trong biển khổ,
Ngài không ngại gian nan, không phút nào nghỉ ngơi, kim thân Ngài vì thế
đã đi qua hết mọi hang cùng ngõ hẻm của nước Ấn Độ.
Có một lần, đức Phật dừng chân ở núi Linh Thứu nước Ma Kiệt Đà, thuyết
pháp giảng kinh cho rất nhiều đệ tử. Lúc đó, vua nước Ma Kiệt Đà là Tần
Bà Sa La, dẫn đầu một đoàn đại thần rất đông lên núi Linh Thứu, chắp tay
cung kính lễ dưới chân Phật rồi bạch rằng:
– Bạch Thế Tôn, Ngài là đấng đại từ bi, là đức Phật cao cả, con nay xin
thỉnh cầu, nguyện Thế Tôn dùng ánh sáng từ bi chiếu rọi vào rừng trúc,
dùng đại uy lực vô úy của Phật mà hàng phục con rắn độc ở trong đó, để
nó đừng hại người ta nữa.
Số là cách Vương Xá Thành không xa, trong khu rừng trúc có một con rắn
độc ghê rợn ẩn náu. Giả như có người đi ngang khu rừng đó, thì lửa giận
của nó phừng lên, nó bèn nhìn người ấy một cách độc ác. Nếu như người đó
đến gần nó hơn một chút thì nó liền dùng khí độc làm hại, hoặc dùng răng
độc cắn người ấy. Vết thương dầu nặng dầu nhẹ, cuối cùng người ấy cũng
sẽ táng thân mất mạng.
Vì vậy có người mới đem chuyện này tâu lên quốc vương, thỉnh cầu vua tìm
cách giải quyết. Nhà vua nghĩ tới nghĩ lui tìm đủ mọi biện pháp, lại vì
đã có rất nhiều người muốn trừ khử con rắn độc này mà đều bị nó giết
chết, nên vua chỉ còn một cách là cầu cứu đức Phật.
Đức Phật bằng lòng giúp nhà vua, nên một hôm, Ngài một mình một thân đi
bộ thẳng vào khu rừng trúc, nơi con rắn độc đang ẩn náu. Con rắn độc
nhìn thấy đức Phật từ xa, tâm sân hận nổi lên, nó đăm đăm nhìn đức Phật
rồi còn há miệng thật to, thè cái lưỡi đỏ ra tính vồ tới làm hại Ngài.
Đức Phật vận dụng lực từ bi, từ mỗi đầu ngón tay của Ngài phát ra năm
tia sáng năm màu. Những tia sáng năm màu rực rỡ này chiếu lên thân rắn
khiến nó lập tức trở nên hiền lành, độc khí tiêu tan, tâm hoan hỉ phát
sinh. Nó ngóc đầu lên chiêm ngưỡng đức Phật và suy nghĩ trong đầu rằng:
– Người này từ đâu tới, tại sao lại có thể phát ra ánh sáng kỳ diệu
chiếu lên thân ta, khiến cho thân tâm ta cảm thấy mát mẻ sảng khoái như
thế này?
Đức Phật biết là con rắn độc đã được điều phục rồi, nên nói với nó rằng:
– Trưởng giả Hiền Diện, trong những kiếp trước ngươi là người keo kiệt
tham lam, ngươi có biết tội của mình đã làm không? Trong thời quá khứ,
tuy rất giàu sang phú quý nhưng tâm keo kiệt và đố kỵ rất mạnh, ngươi
chuyên làm việc dối trá gạt người, không có việc ác nào mà ngươi không
làm, chưa từng một lần bố thí vật gì cho ai. Cái người hành khất đáng
thương kia đến xin, ngươi đã không cho hạt gạo nào thì chớ, còn nổi giận
nhìn người ta một cách dữ dằn, dùng lời độc ác mắng người ta. Vì thế,
kiếp này ngươi mới phải chịu quả báo mang lấy hình thù xấu xí, tại sao
ngươi vẫn chưa chịu phản tỉnh mà sám hối? Tại sao lại còn sinh tâm ác
độc mà nhiễu hại những người đi ngang qua đây? Tội nghiệp của ngươi đã
nặng lắm rồi, bây giờ còn tiếp tục tạo nữa, ngươi muốn chịu khổ cho tới
chừng nào mới ngưng? Nếu ngươi cứ theo đà này thì quả báo khổ đau về sau
sẽ vô cùng vô tận, cả ngàn vạn kiếp cũng không thoát ra được.
Âm thanh từ bi của giọng nói đức Phật đã đánh vào tận tâm can con rắn
một cách mạnh mẽ. Nó nghe pháp âm rồi, liền thấy rõ ràng điều sai quấy
mình đã làm, sinh tâm tàm quý và sám hối tội lỗi trước mặt đức Phật.
Đức Phật thấy nó đã rõ ràng tự biết tội mình và thật lòng muốn cầu giải
thoát, nên nói với nó:
– Kiếp trước ngươi không biết làm việc thiện nên mới chịu mang thân rắn
này, ngày nay ngươi biết tỉnh ngộ để lãnh hội sự giáo hóa của Phật thì
ngươi có thể thoát ra khỏi biển khổ được.
Rắn độc nghe thế, tự nhiên biết mở miệng nói:
– Bạch Thế Tôn, con không dám làm trái lời giáo huấn từ bi của Ngài, từ
nay về sau con xin nguyện kính cẩn làm theo.
– Thế thì ngươi hãy chui vào bát của ta.
Đức Phật vừa dứt lời, con rắn đã tuân lệnh bò ngay vào bình bát của
Ngài. Đức Phật bèn ôm bát ra khỏi rừng trúc. Nhà vua cùng rất nhiều
người nghe tin ấy, vội vàng vào rừng xem câu chuyện diễn tiến ra sao.
Khi con rắn nhìn thấy người ta, lòng cảm thấy hổ thẹn và chán ghét thân
hình rắn độc của mình, liền chết ngay tại chỗ. Mạng sống vừa dứt, nhờ nó
đã chân thành sám hối với tâm muốn phục thiện nên được sinh lên cung
trời Đao Lợi, hưởng phúc cõi trời.
Một hôm, tại tinh xá Trúc Lâm, trong không trung bỗng có người ngâm kệ
tán thán đức Phật rằng:
Đại Thánh tôn cao cả,
Phúc huệ đều đầy đủ.
Ngày xưa con ngu si,
Được Phật khai sáng mắt.
Ơn như mặt trời huệ,
Diệt sạch cấu phiền não,
Vượt qua biển sinh tử.
Sức Phật không nghĩ bàn,
Nhờ Ngài nên thân rắn,
Nay được sinh cõi trời.
Trưởng giả Hiền Diện nhờ lòng hối lỗi nên đã được sinh về cõi trời. Vì
thế, hỡi những người giàu có, xin đừng keo kiệt giữ rịt lấy tiền của
không chịu bố thí, để khỏi bị quả báo về sau sinh làm rắn độc!