Trong đời quá khứ, lúc đức Phật còn hành đạo Bồ Tát, đã có nguyện từ bi
cứu thế rất thâm sâu. Ngài thấy con người trên thế gian bị tâm bệnh rất
nặng, như thể đó là một cơn bệnh dịch lan tràn, ai cũng mắc phải, chỉ
khác nhau ở chỗ nặng hay nhẹ mà thôi.
Trị tâm bệnh thì cũng khó khăn như trị cái đau đớn của thân xác vậy. Rất
nhiều người, trên thửa ruộng tâm, cần phải nhổ tận rễ của căn bệnh, rồi
gieo xuống những hạt giống thiện lành mới. Muốn làm như thế, trước hết
phải làm sao cho mọi người phát khởi lòng tin.
Vì chúng sinh nào cũng mắc phải hai chứng bệnh rất ngặt nghèo là ngã
kiến và ngã chấp, ai cũng thương và tiếc thân mạng của mình, cho nên
muốn trị tâm bệnh, phải tùy bệnh mà cho thuốc.
Đức Phật đã phát đại nguyện như sau:
– Nguyện tôi ở lâu dài trên thế gian để trị hai căn bệnh lớn là tâm bệnh
và thân bệnh cho chúng sinh, làm vua thuốc cho họ, khiến tất cả các loại
bệnh đều được chữa lành.
Có một quốc gia nọ, vua tên là Ma Hy Tư Na, thống lãnh một cõi nước to
rộng, gồm tám vạn bốn ngàn tòa thành lớn. Vua trị quốc rất anh minh,
việc nước không bao giờ rối loạn, nên danh tiếng lẫy lừng và được dân
chúng rất tôn sùng.
Hoàng hậu cũng là một người phụ nữ tốt bụng, hiền thục, thông minh và
thương dân. Vì thế mà Bồ Tát đã chọn nhà của vua Ma Hy Tư để thác sinh.
Có điều kỳ lạ là, lúc hoàng hậu mang thai, tuy trước đó không biết chút
gì về y thuật, nay bỗng có tài chữa bệnh cho người khác. Cách chữa bệnh
của bà cũng rất đặc biệt, bà không cần dùng thuốc, chỉ cần dùng tay xoa
lên chỗ đau của người bệnh là bệnh tức khắc lành ngay.
Vì thế trong hoàng cung, bất kỳ ai dẫu lâm phải một chứng bệnh nguy kịch
đến đâu, thầy thuốc bó tay, trăm phương nghìn thuốc đều vô hiệu chỉ còn
chờ chết, thì đều đến cầu cứu hoàng hậu, và không ai không được chữa
lành. Chuyện hoàng hậu ra tay chữa bệnh vì thế đã thành một giai thoại
lưu truyền khắp nơi.
Khi hoàng tử mới sinh ra đã biết nói! Ngài nói những gì? Ngài nói mỗi
một câu rằng:
– Ta không có sở trường nào khác, chỉ biết chữa bệnh. Ai có bệnh hãy mau
đến nơi này, ta sẽ chữa cho.
Nói xong câu này, hoàng tử trở lại giống như tất cả các hài nhi khác,
không biết nói câu nào nữa.
Chư thiên và quỷ thần trên thế giới cũng bí mật loan tin này ra, chỉ dẫn
cho người trong lúc họ nằm mộng, bảo rằng vua Ma Hy Tư Na vừa sinh được
một vị đại y vương, ai có bệnh cứ đến xin chữa.
Một vị thầy thuốc bình thường khi khám bệnh xong, nhất định phải cho
thuốc uống, chỉ có đại y vương chữa bệnh mới không cần cho người ta uống
thuốc. Người nào có bệnh, chỉ cần tiếp cận với hoàng tử là tự nhiên lành
bệnh. Chỉ cần có ngón tay của hoàng tử chạm đến là người mù sẽ thấy
được, người điếc nghe được và người què đi được.
Chuyện hoàng tử dùng ngón tay trị bệnh cho tất cả mọi người được loan
truyền đi khắp nước. Từ đó, hoàng tử được tôn xưng là “Nhân Dược” (người
thuốc). Có người còn bán tín bán nghi, hoàng tử bèn gọi những ai có bệnh
hãy lần lượt đến chữa.
Ngoài dùng bàn tay để trị bệnh, hoàng tử còn dùng thân nữa. Chỉ cần được
hoàng tử chạm đến là bệnh cũng được lành ngay.
Bệnh tật dù có nguy kịch tới đâu hoàng tử cũng trị được, làm cho mọi
người được an ổn, hết khổ được vui, danh tiếng truyền xa, nên người nào
ở đâu hễ có bệnh là đến xin chữa. Hoàng cung từ trước vốn là nơi nghiêm
cấm, bỗng trở nên đông đảo tấp nập mỗi ngày, không khác gì một bệnh viện
lớn!
Hoàng tử Nhân Dược sinh trong nhân gian chữa bệnh được chừng mười năm,
trị cho không biết bao nhiêu người rồi. Đại nguyện trị bệnh của ngài đã
hoàn mãn, nay ngài phải hóa thân đi nơi khác. Mọi người nghe tin bỗng
như những đứa con mồ côi, không ai là không khóc thương bi thảm, họ nói
từ nay về sau sẽ không còn ai chữa bệnh khổ cho họ.
– Tuy hoàng tử Nhân Dược không còn ở với chúng ta nữa, nhưng di
cốt của ngài vẫn còn đây, chắc chắn di cốt của ngài cũng có năng lực
chữa bệnh cho chúng ta!
Một người tương đối có trí huệ nhất nói như vậy. Thế là khi tìm được di
cốt của hoàng tử, họ bèn lấy lửa đốt cháy, nghiền thành phấn, và những
người có bệnh chỉ cần lấy chút phấn ấy chấm vào chỗ đau cũng được lành
bệnh như trước.
Nhưng vật gì dùng mãi cũng có ngày hết, loại phấn thuốc thần hiệu này
cũng vậy. Những người bị bệnh bèn rủ nhau đi đến chỗ đã thiêu di cốt
hoàng tử, rồi trong lòng chuyên chú niệm tưởng tên ngài, như vậy cũng
được lành bệnh. Vì vậy, trong phạm vi ấy, người nào dù xa hay gần, cứ
niệm tưởng tên ngài là được khỏi bệnh.
Hoàng tử Nhân Dược nay đã thành đạo, chính là Bậc Đại Y Vương Thích-ca
Mâu-ni Phật vậy!