Trong số 16 vị đệ tử công hành siêu việt của đức Phật, Xá-lợi-phất và
Mục-kiền-liên là hai nhân vật xuất sắc nổi bật nhất. Nói đến trí huệ của
Xá-lợi-phất và thần thông của Mục-kiền-liên, thì ai ai cũng đều phải
công nhận rằng không có vị đệ tử nào khác có thể so sánh được với hai
ngài. Chính đức Phật cũng thường hay khen ngợi những thành tựu thù thắng
ấy của hai ngài.
Hai ngài là bạn thân với nhau từ lâu, thường cùng nhau đi lại trong
những cảnh giới cõi trời, cõi người và cả địa ngục hay súc sinh, vận
dụng thần thông và trí huệ để giải cứu những người đang gặp khổ nạn và
giáo hóa những chúng sinh ngu si.
Có một hôm, hai vị đi tới địa ngục Vô gián, nhiệt độ trong ngục rất cao,
giống như một lò than hồng, ngọn lửa bốc lên phừng phực, hơi nóng từ vạc
dầu sôi tỏa ra không ngừng, bao phủ cả địa ngục. Những người chịu tội
hình thì kêu la than khóc. Xá-lợi-phất và Mục-kiền-liên bèn rưới nước
mưa pháp thanh tịnh cho họ, khiến những thống khổ của họ tạm dừng được
trong chốc lát.
Lúc ấy có một tội nhân rất dễ sợ, thân hình to lớn kệch cỡm, còn cái
lưỡi thì vừa rộng vừa dài, bên trên có 500 lưỡi cày bằng sắt cày lên
trên ấy như cày trên một thủa ruộng hoàn toàn hoang dã, khiến máu tươi
từ lưỡi nhỏ xuống từng giọt, từng giọt.
Người tội nhân này thấy Xá-lợi-phất và Mục-kiền-liên thì mừng rỡ như bắt
được báu vật, vội vàng chạy đến cầu khẩn:
– Bạch hai vị tôn giả, con tên là Bộ Lợi Nã, lúc còn sống con là nhà
truyền bá tà giáo, chuyên môn thuyết tà pháp và phỉ báng Tam Bảo nên hôm
nay phải chịu khổ báo này. Giả như hai vị có đi Nam Thiệm Bộ Châu, xin
nói với môn đồ của con đừng lễ bái cái tháp gỗ nơi họ thờ phụng con nữa,
điều đó làm cho tội báo của con ngày thêm nặng nề, đồng thời nói với họ
đừng phỉ báng Tam Bảo, đừng lấy tà giáo mà lừa gạt chúng sinh nữa, để họ
đừng giẫm theo bước chân của con mà đọa lạc xuống nơi này.
Hai vị tôn giả ra khỏi địa ngục Vô gián và trở về thành Vương Xá, trên
đường về thì gặp một nhóm ngoại đạo, trên tay người nào cũng cầm võ khí
như cây, gậy gỗ v.v... Những người này chuyên chặn đường những người
xuất gia đi ngang qua đấy và còn nhục mạ, đánh đuổi họ nữa.
Xá-lợi-phất đi trước, thấy họ vung gậy lên toan đánh, bèn dùng lời hòa
nhã để ngăn họ, thì những ngoại đạo ấy tuy ngừng tay lại nhưng vẫn dùng
tia mắt hung dữ nhìn tôn giả đi qua. Nhưng đến khi Mục-kiền-liên tiến
đến thì họ lại vung võ khí trở lên lại.
– Đợi một chút, Mục-kiền-liên đưa tay lên chặn lại, chúng ta vừa từ địa
ngục Vô gián lên, gặp sư phụ của các người là Bộ Lợi Nã ở trong ấy đang
chịu những khổ báo cực kỳ nặng nề, lưỡi ông ấy bị cày bằng cày sắt, máu
tươi dầm dề, khổ sở không bút nào tả xiết. Ông ấy nhờ ta chuyển lời đến
cho các người, hãy ngừng hủy báng Tam Bảo, không được tuyên thuyết tà
pháp, và mong không có ai giẫm lên bước chân của ông ấy, đồng thời đừng
lễ bái tháp gỗ nữa, để cho ông được bớt khổ phần nào.
Mục-kiền-liên vì lòng tốt mà nói lại cho họ nghe lời của thầy họ, nghĩ
rằng điều ấy có thể làm cho họ hối lỗi và giải tỏa những oan khiên giữa
đôi bên lúc ấy. Nào ngờ lời chưa dứt, bọn ngoại đạo đã hung bạo ùa tới
như một bầy hổ sói bao quanh ngài tấn công:
– Đánh hắn! Hắn dám phỉ báng sư phụ của chúng ta! Đánh hắn! Đánh tên
sa-môn này đi!
Nào cây nào gậy tới tấp như mưa rơi lên thân của Mục-kiền-liên, ngài bị
đánh đến nỗi thương tích đầy người.
Mục-kiền-liên, bậc đệ nhất thần thông, thần lực không thể nghĩ bàn, đã
từng dùng ngón chân ấn lên cung điện của trời Đế Thích làm cung điện này
giao động và sụp đổ, vậy thì tại sao ngài lại không đem sức thần thông
ấy ra đối phó khi bị ngoại đạo bao vây đánh đập? Lúc ấy chiến thắng một
vài ngàn ngoại đạo không phải là dễ dàng như trở bàn tay sao?
Mục-kiền-liên tôn giả dùng thần thông chống đỡ tấm thân đầy thương tích
vào thành khất thực, trở về tinh xá dùng cơm, xếp đặt lại y bát gọn gàng
xong đến gặp đức Phật, đi nhiễu xung quanh Thế Tôn lễ bái và thưa:
– Con vừa mới trả xong nợ tội, không lâu nữa Xá-lợi-phất sẽ nhập
Niết-bàn, chúng con là hai người bạn thân nhất trong thế giới loài
người, con nghĩ mình phải đi theo ngài. Xin Thế Tôn từ bi tha thứ cho đệ
tử!
Mục-kiền-liên với tâm cung kính chân thành nhất đi nhiễu xung quanh đức
Phật ba vòng theo chiều tay phải, sau đó ngài trở về quê từ biệt gia
đình bạn hữu và độ hóa cho những người có duyên với ngài, rồi lên núi Kỳ
Xà Lê nhập Niết-bàn.
Giữa tăng đoàn, đức Phật kể lại cho chúng đệ tử nghe chuyện “đánh một
thả một”, tức là chuyện kiếp xưa của Xá-lợi-phất và Mục-kiền-liên:
– Ngày xưa có hai vị tu đạo một hôm đi qua ngôi làng nọ, thì có một bọn
trẻ con ngu si trong làng, thấy hai vị từ xa đi tới, tâm liền loạn động,
chúng bàn tính với nhau nên làm khó dễ hai vị ấy như thế nào.
Bọn trẻ du côn kia chắn ngang giữa đường hỏi vị tu đạo đầu tiên mới đi
ngang rằng:
– Chừng nào thì khí hậu mới trở lạnh?
Vị tu đạo cười đáp:
– Không kể xuân hạ thu đông, hễ ngày nào có gió có mưa thì cảm thấy
lạnh.
Bọn trẻ nhường cho vị này đi qua đường nhưng lại vội vã chặn đường trở
lại, cản không cho vị thứ hai đi tiếp và lại hỏi:
– Bao giờ trời trở lạnh?
– Mùa đông thời tiết lạnh lẽo, mặt trời mặt trăng cùng tinh tú xoay
chuyển là điều tự nhiên, xuân hạ thu đông bốn mùa, đến mùa đông thì
lạnh, đó là định luật tự nhiên của trời đất, ai ai cũng biết điều đó,
chỉ có đứa ngu mới không biết.
Bọn trẻ nghe thế, nhặt đá dưới đất và thi nhau ném vào người vị tu đạo
thứ hai. Vị tu đạo thứ nhất chính là Xá-lợi-phất, và vị thứ hai là
Mục-kiền-liên. Chuyện xảy ra giống như ngày hôm nay vậy.
Nói tới đây, đức Phật biết có rất nhiều người thấy Mục-kiền-liên gặp nạn
nên sinh lòng nghi ngờ đối với thần thông, vì thế Ngài nói tiếp:
– Các ông chớ nên nghi ngờ, diệu dụng của thần thông không phải là một
điều hư dối, nhờ thần thông tôn giả có thể lên trên trời, chui xuống
lòng đất, biến hóa khôn lường, tự do tự tại không có chướng ngại.
Mục-kiền-liên có sức mạnh bất khả tư nghì như thế. Tôn giả cũng không hề
mất thần thông của mình, chỉ vì khi nào nghiệp lực hiện tiền thì
Mục-kiền-liên biết rằng đã có nợ thì phải trả cho hết. Đến Như Lai còn
không đi ngược lại luật nhân quả được, người nào cũng thế, khi nào
nghiệp báo tới thời trổ quả thì chỉ có cúi đầu mà nhận chịu thôi. Thuận
theo nhân quả mới phù hợp với lý tính của chư pháp. Vì thế mọi người nên
vui vẻ mà chấp nhận nghiệp báo, đừng nên trốn tránh, cũng không nên oán
hận nó. Cũng vì thế, mọi người nên biết rõ rằng nghiệp báo rất đáng sợ
mà tinh tiến tu hành, cẩn thận mỗi hành vi của chính mình, dựng một bức
tường xung quanh thân khẩu ý mà phòng ngừa. Mục-kiền-liên hiểu rõ giáo
pháp của ta một cách chân chính, tôn giả rất giỏi thần thông nhưng không
dùng thần thông để che đậy cho tội lỗi của mình.
Mục-kiền-liên bị nạn là một tấm gương sáng, là một bài học rất tốt cho
chúng ta chiêm nghiệm.