Phần
VII: Chúng Học Pháp (Śaikṣa dharmā) ******* Trong
Giới Bổn Ni , Chúng Học Pháp tụ thứ sáu trong khi đó trong Giới Bổn
Tăng đây này là tụ thứ bảy.
Theo Luật Pāli, khi vi phạm Chúng Học Pháp thì gọi là “tội ác tác.” [1]
Bà Horner nói, Chúng Học Pháp là “các giới giúp cho cách cư xử của
Tăng Ni được hoàn thiện hơn; các giới này đề cập đến các vấn đề
liên hệ đến sự tu sửa.” [2] Chúng Học Pháp được dịch
sang tiếng Hoa là shi cha ja lio ni fa (Thức-xoa-ca-la-ni pháp) [3] pai chung hsueh fa (Bách Chúng Học Pháp) [4] hoặc ying dang hsueh (ưng
đương học). [5] Một trăm giới này của hai Giới Bổn
Tăng và Giới Bổn Ni hoàn toàn giống nhau, và đề cập chủ yếu
đến những cách ăn, mặc, ngồi, đi, thuyết giảng, v.v… một cách thích
hợp. Trong tụ này, số lượng giới và nội dung giữa các giới của Tỳ-kheo
và Tỳ-kheo-ni hoàn toàn giống nhau, do đó chúng ta thấy vai trò hàng đầu
của Tỳ-kheo trong việc thành lập các giới trong Luật Tạng thật sự có
ý nghĩa. Nhiều giới trong Luật Tạng
được
thiết lập với mục đích là để cho các Tỳ-kheo phải chú tâm đến cách sống của mình,
rồi các giới này cũng đem áp dụng cho cả Tỳ-kheo-ni. Do các nguyên nhân
này mà một số người nghĩ rằng Tỳ-kheo-ni bị đối xử phân biệt trong
việc chế định giới luật. Tuy nhiên, vai trò chủ yếu của các Tỳ-kheo cũng như chủ đề của
các giới trong Luật Tạng gợi ý rằng các Tỳ-kheo có rất nhiều điểm lộn
xộn hơn Tỳ-kheo-ni trong cộng đồng Tăng đoàn. Không có lý do gì cho rằng
vì chư Tỳ-kheo-ni mà giới luật phát sinh và được chế định. Chúng Học
Pháp[6]
được trình bày như dưới đây: 1.
Phải mặc nội y cho chỉnh tề.
2.
Phải mặc 5 y cho chỉnh tề. 3.
Không được đi vào nhà cư sĩ mà đắp y cuốn lại như cái vòi của con
voi [7]. 4.
Không được vắt ngược y khi ngồi trong nhà cư sĩ. 5.
Không được quấn y phủ cổ khi đi vào nhà cư sĩ.[8] 6.
Không được quấn y phủ cổ khi ngồi trong nhà cư sĩ. 7.
Không được trùm đầu khi đi vào nhà cư sĩ. 8.
Không được trùm đầu khi ngồi trong nhà cư sĩ. 9. Không được vừa đi vừa nhảy [9]
vào nhà cư sĩ. 10.
Không được ngồi trong nhà cư sĩ sau khi vừa đi vừa nhảy. 11.
Không được ngồi chồm hổm trong nhà cư sĩ.
12.
Không được chống nạnh đi vào nhà cư sĩ. 13.
Không được ngồi chống nạnh trong nhà cư sĩ. 14.
Không được đi vào nhà cư sĩ mà lắc mình. 15.
Không được ngồi trong nhà cư sĩ mà lắc mình. 16.
Không được đi vào nhà cư sĩ mà quơ tay. 17.
Không được ngồi trong nhà cư sĩ mà quơ tay. 18.
Không được đi vào nhà cư sĩ mà không mặc y che kín thân mình. 19.
Không được ngồi trong nhà cư sĩ mà không mặc y che kín thân mình. 20.
Không được đi vào nhà cư sĩ mà trông bên nầy bên kia. 21.
Không được ngồi trong nhà cư sĩ mà trông bên nầy bên kia. 22.
Ði vào nhà cư sĩ phải giữ yên tịnh. 23.
Ngồi trong nhà cư sĩ phải giữ yên tịnh. 24.
Không được cười lớn tiếng khi đi vào nhà cư sĩ. 25.
Không được cười lớn tiếng khi ngồi trong nhà cư sĩ. 26.
Phải nhận thức ăn một cách trân trọng. 27.
Chỉ nhận thức ăn vừa đủ.
28.
Chỉ nhận canh vừa đủ. 29.
Hãy trộn thức ăn và cơm lại mà ăn. 30.
Hãy ăn một cách cẩn thận. 31.
Không được moi giữa bát mà ăn. 32.
Không được xin cơm và thức ăn cho chính mình, trừ khi bệnh. 33.
Không được dùng cơm che khuất thức ăn để mong được thêm nữa.[10] 34.
Không được nhìn liếc bát người khác mà sanh tâm ganh ghét. 35.
Hãy nên ăn một cách có chú tâm. 36.
Không được ăn miếng quá lớn. 37.
Không được há miệng lớn mà bỏ thức ăn vào miệng.[11] 38.
Không được đang ngậm thức ăn mà nói chuyện. 39.
Không được thảy cơm vào miệng. 40.
Không được để cơm rơi rớt khi ăn. 41.
Không được ăn nhiều cho trám vàm má. 42.
Không được nhai thức ăn có tiếng. 43.
Không được húp canh có tiếng. 44.
Không được lấy lưỡi liếm tô đựng thức ăn. 45.
Không được rảy tay khi ăn. 46.
Không được nhặt thức ăn rơi mà ăn. 47.
Không được cầm bát khi tay dơ bẩn. 48.
Không được đổ nước rửa bát còn thức ăn ra đất. 49.
Không được đại tiểu tiện, khạc nhổ trên cỏ, trừ khi bệnh. 50.
Không được đại tiểu tiện, khạc nhổ trong nước, trừ khi bệnh. 51.
Không được đứng mà đại tiểu tiện, trừ khi bệnh. 52.
Không được nói pháp cho người mặc áo ngược, trừ trường hợp bệnh. 53.
Không được nói pháp cho người quấn áo lên cổ, trừ trường hợp bệnh.
54.
Không được nói pháp cho người che đầu,[12] trừ trường hợp bệnh. 55.
Không được nói pháp cho người trùm đầu, trừ trường hợp bệnh. 56.
Không được nói pháp cho người chắp tay sau lưng hoặc chống nạnh, trừ
trường hợp bệnh.
57.
Không được nói pháp cho người mang giày,[13] trừ trường hợp bệnh. 58.
Không được nói pháp cho người mang guốc, trừ trường hợp bệnh.
59.
Không được nói pháp cho người ngồi trên xe, trừ trường hợp bệnh. 60.
Không được ngủ tại tháp thờ Phật, trừ khi canh giữ. 61.
Không được cất đồ quý tại tháp thờ Phật. 62.
Không được mang dép vào tháp thờ Phật. 63.
Không được xách dép vào tháp thờ Phật. 64.
Không được mang dép đi xung quanh tháp thờ Phật. 65.
Không được mang giày ống cao vào tháp thờ Phật. 66.
Không được xách giày ống cao vào tháp thờ Phật. 67.
Không được ngồi ăn dưới tháp thờ Phật mà bỏ đồ dơ. 68.
Không được khiêng xác chết ngang qua tháp thờ Phật. 69.
Không được chôn xác chết dưới tháp thờ Phật. 70.
Không được thiêu xác chết gần tháp thờ Phật. 71.
Không được thiêu xác chết trong khu
có tháp thờ Phật. 72.
Không được thiêu xác chết xung quanh bốn phía tháp thờ Phật. 73.
Không được mang đồ dùng của người chết ngang qua tháp thờ Phật. 74.
Không được đại tiểu tiện dưới tháp thờ Phật. 75.
Không được đại tiểu tiện trước tháp thờ Phật. 76.
Không được đại tiểu tiện xung quanh bốn phía tháp thờ Phật. 77.
Không được đi đại tiểu tiện mà mang theo hình Phật. 78.
Không được đánh răng dưới tháp thờ Phật. 79. Không được đánh răng trước tháp thờ
Phật. 80.
Không được đánh răng xung quanh bốn phía tháp thờ Phật. 81. Không được hỉ mũi khạc nhổ dưới tháp
thờ Phật. 82.
Không được hỉ mũi khạc nhổ trước tháp thờ Phật. 83.
Không được hỉ mũi khạc nhổ xung quanh bốn phía tháp thờ Phật. 84.
Không được ngồi duỗi chân về phía tháp thờ Phật. 85.
Không được thờ Phật ở tầng dưới mình đang ở. 86.
Không được nói pháp cho người ngồi[14] mà mình đứng, trừ
trường hợp bệnh. 87.
Không được nói pháp cho người nằm, trừ trường hợp bệnh. 88.
Không được nói pháp cho người ngồi chỗ thích hợp[15]
mà mình ngồi chỗ không thích hợp, trừ trường hợp bệnh. 89.
Không được nói pháp cho người ngồi chỗ cao mà mình ngồi chỗ thấp, trừ
trường hợp bệnh. 90.
Không được nói pháp cho người đi trước mà mình đi sau, trừ trường hợp
bệnh. 91.
Không được nói pháp cho người đi chỗ cao mà mình đi chỗ thấp, trừ
trường hợp bệnh. 92.
Không được nói pháp cho người đi giữa mà mình đi bên, trừ trường hợp
bệnh. 93.
Không được cầm tay người khác mà đi. 94.
Không được trèo lên cây cao quá đầu, trừ khi có việc. 95.
Không được treo bát nơi đầu cây gậy. 96.
Không được nói pháp cho người cầm gậy. 97.
Không được nói pháp cho người cầm vũ khí. 98.
Không được nói pháp cho người cầm gươm. 99. Không được nói pháp cho người cầm dao. 100.
Không được nói pháp cho người cầm dù, trừ trường hợp bệnh. Ji-kwan
Lee nói, những giới này được chia làm 10 phần: phần thứ nhất (1 - 2) đề
cập cách mặc y phục; phần thứ hai (3 – 25) nói về cách vào nhà cư sĩ;
phần thứ ba (26 - 46): cách ăn uống; phần thứ tư (47 - 48): cách cầm bình
bát; thứ năm (49 - 51): về đại tiểu tiện; thứ sáu (52 - 59): cách thuyết
pháp; thứ bảy (60 - 85): cách thờ cúng chùa tháp; thứ tám (86 - 92): cách
thuyết pháp; thứ chín (93 - 95): cách đi trên đường và trèo cây; thứ mười
(96 - 100): cách thuyết pháp.[16] W.
Pachow nói: “Chúng học pháp không xếp vào bất cứ một loại tội nào,
vì chúng không bị bắt tội hay bị hình phạt cho các loại vi phạm này. Một
Tỳ-kheo hay Tỳ-kheo-ni vi phạm một trong các giới này không xem như là một
tội phạm mà chỉ là một cách ứng xử không tốt mà thôi.”[17] Một
số người đọc Luật liền nghĩ rằng đức Phật đối xử phân biệt đối
với Tỳ-kheo-ni, vì các giới trong Luật Tạng được chế định dường
như chủ yếu là do Tỳ-kheo, và nhiều điều luật áp dụng cho Tỳ-kheo-ni
được lấy từ Tỳ-kheo. Tuy nhiên, trong suốt giai đoạn chế định giới
luật, chư Tỳ-kheo đóng vai trò hàng đầu cho các chủ đề như đã đề cập,
điều này chỉ chứng minh các Tỳ-kheo có nhiều điểm sai sót hơn Tỳ-kheo-ni. Bảng
so sánh các tội của Tỳ-kheo và Tỳ-kheo-ni
đã được ghi lại trong Tứ Phần Luật tiếng Hoa. Chúng
tôi mặc ước như sau: Các số la-tinh là thứ tự của các tụ giới; Các
số La-mã nhỏ, được quy ước: i) Số giới của Tỳ-kheo; ii) Số giới của
Tỳ-kheo-ni; iii) Tổng số tội của Tỳ-kheo;i v) Tổng số tội của Tỳ-kheo-ni;
v) So sánh tội phạm của Tăng và Ni. 1)
Ba-la-di: i): 4; ii): 8; iii): 4; iv): 4; v)
Tỳ-kheo và Tỳ-kheo-ni phạm ngang nhau. 2)
Tăng-già-bà-thi-sa: i) 13; ii) 17; iii)
13; iv) 10; v) Tỳ-kheo hơn Tỳ-kheo-ni 3 tội. 3)
Bất Ðịnh: i) 2 ; ii) 0; iii) 2 ; iv) 0 ;
v) Tỳ-kheo hơn Tỳ-kheo-ni 2 tội. 4)
Ni-tát-kỳ-ba-dật-đề: i) 30; ii) 30; iii) 19; iv) 11; v) Tỳ-kheo hơn Tỳ-kheo-ni
8 tội. 5)
Ba-dật-đề: i) 90; ii) 178; iii) 90; iv) 109; v) Tỳ-kheo-ni hơn Tỳ-kheo 19 tội. 6)
Ba-dật-đề-đề-xá-ni: i) 4; ii) 8; iii) 4; iv) 8; v) Tỳ-kheo hơn Tỳ-kheo-ni 4
tội. 7)
Chúng Học Pháp: i) 100; ii) 100; iii) 100; iv) 0; v) Tỳ-kheo hơn Tỳ-kheo-ni 100 tội. 8)
Diệt Tránh: i) 7; ii) 7; iii) 7; iv) 0; v) nguyên nhân là do Tỳ-kheo cả. Tất
cả 100 giới trong phần này được chế định ra là do Lục quần Tỳ-kheo
vi phạm.[18]
Điều này giúp chúng ta hiểu biết đúng đắn hơn về vai trò hàng đầu của
các Tỳ-kheo khi chúng ta xét đến nguyên nhân chế định các giới, cũng
như khi khảo sát về cấu trúc và nội dung các giới trong Luật Tạng.[19]
Khi vị Tỳ-kheo hay Tỳ-kheo-ni làm một việc gì sai trái, đức Phật hỏi lại
vị ấy có phạm như vậy hay không rồi đức Phật mới chế định giới
chung cho các Tỳ-kheo liên hệ đến lỗi lầm đó. Giới này cũng được mở
rộng để áp dụng cho Tỳ-kheo-ni, nhưng chỉ là vấn đề hình thức.
Kabilsingh nói, đã lâu không ai chú ý đến những người thường gây rắc
rối trong Tăng đoàn. Khi nghiên cứu về các người gây rắc rối trong hai
bộ Tăng Ni, chúng ta có thể rút ra vài điểm độc đáo là trong Tăng đoàn
có nhiều người gây rắc rối hơn là bên Ni đoàn.[20]
Việc chế định các giới trong Luật Tạng là để ngăn chặn các việc
làm sai trái, đặc biệt là đối với nhóm Lục quần Tỳ-kheo. “Lúc
bấy giờ đức Thế Tôn đang ở tại Tịnh Xá của ông Cấp Cô Ðộc (Anāthapiṅdika),
trong vườn cây của Thái tử Kỳ-đà (Jeta), thuộc Sāvatthī. Bấy giờ Lục
quần Tỳ-kheo mặc nội y rủ xuống trước sau…Đức Thế Tôn quở trách,
nói rằng: “Này các người vô trí, sao các ngươi mặc nội y rủ xuống
trước sau như thế ? Không nên như vậy, này các người vô trí, vì điều
đó sẽ làm không vui lòng những người không quen biết, không thích hợp
cho những người ấy, như vậy này các Tỳ-kheo, giới này được tuân giữ.”
[21] “Lúc
bấy giờ Lục quần Tỳ-kheo mặc y trên rủ xuống trước sau…Bất cứ ai
mặc y trung không trang nghiêm, rủ xuống
trước sau thì phạm tội ác tác.” [22] “Lúc
bấy giờ Lục quần Tỳ-kheo mặc y không che kín thân, họ đi vào nhà …Bất
cứ ai không chỉnh tề mặc y không che kín người mà đi vào làng mạc (hoặc
ngồi trong làng mạc), thì phạm tội ác tác.” [23] Cách thành lập các giới trong Luật tạng như
đã được minh chứng trên cho chúng ta thấy rằng đức Phật đã nỗ lực
hết sức mình để hoàn thiện cho chư Tỳ-kheo, và không có một chứng cứ
nào để chứng minh cách đối xử phân biệt đối với Tỳ-kheo-ni nói
riêng, hoặc đối với phụ nữ nói chung. [1] Sách đã dẫn, p. 121. [2] Sách đã dẫn, p. 120. [3] Ðại Chánh Tạng,Tập XXII, p. 698. [4] Sách đã dẫn. [5] Sách đã dẫn, Tập XIII, pp. 561-562. [6] Thứ tự và nội dung của Chúng Học Pháp trong hai bộ Giới Bổn Tăng và Giới Bổn Ni giống nhau (chú thích của người dịch). [7] Ðại Chánh Tạng ghi: “Bất đắc phản sao y hành nhập bạch y xá, ưng đương học” nghĩa là không được vắt ngược y mà vào nhà cư sĩ (chú thích của người dịch). [8] Giới này trong Tứ Phần Luật ghi là “phủ lên cổ”; đây là cung cách không đàng hoàng (Ðại Chánh Tạng, Tập XXII, p. 699). [9] Nghĩa đen của từ “nhảy” nói lên hành động không đứng đắn khi đang ở trong nhà cư sĩ. [10] Nghĩa đen của câu “Không được dùng cơm che khuất thức ăn” ám chỉ hành động của một người dường như không có thức ăn. Khi tín chủ không thấy vị ấy có thức ăn, họ nghĩ rằng vị này không thức ăn, và vì vậy họ cúng thêm. Đây là vấn đề ham ăn của Tỳ-kheo hoặc Tỳ-kheo-ni. [11] Bà Horner (Sacred Buddhist Books. Tập XIII, p. 133) giải thích rằng người Ấn dùng tay vò thức ăn thành “nhúm” rồi bốc ăn. Nếu làm “nhúm” lớn thì phải há miệng lớn, điều đó không đúng với cung cách của vị xuất gia. [12] Đại Đức Ñāṇamoli (p.117) giải thích rằng “ Ấn Độ thời cổ có rất nhiều phong tục cần phải tuân thủ đối với những ai muốn đến viếng thăm các bậc Ðạo Sư để học hỏi đạo lý. Các phong tục này không phải là hình thức khách sáo, mà mục đích là để tạo ra thái độ đúng đắn trong tâm thức của một người cầu pháp. Như một vị vua phải cởi long bào, vương miệng, v.v…trước khi vào thăm một bậc Ðạo Sư. Một thường dân phải cởi giày và mũ khi đến thăm một vị ẩn sĩ. Một khi chức tước, quyền lực và địa vị của đời thường được gác sang một bên, tâm của vị ấy dễ từ bỏ sự kiêu căng, ngạo mạn và dễ có một thái độ khiêm tốn để sẵn sàng tiếp thu giáo pháp. [13] Cung cách không lễ phép, xem chi tiết, Ñāṇamoli, p. 117. [14] Cung cách không lễ phép, xem chi tiết, Ñāṇamoli, pp. 117-118. [15] Cung cách không lễ phép, xem chi tiết, Ñāṇamoli, pp. 117-118. [16] Lee, pp. 456-457. [17]W. Pachow, p. 49. [18] Các câu chuyện trong Tứ Phần Luật giải thích rằng Lục quần Tỳ-kheo phạm một số tội, vì vậy đức Phật chế định các điều luật trong phần này. Xem Ji-Kwan Lee, p. 457. [19] Cấu trúc của Bhikṣu-vibhaṅga và Bhikṣunī-vibhaṅga tiếng Hoa có 4 phần: (1) Các câu chuyện giải thích những lý do tại sao các giới được chế định. (2) Giới Bổn. (3) Các câu chuyện nói về các trường hợp mà giới được giảm nhẹ khi trị phạt và đúc kết vấn đề đó thành giới. (4) Chú thích các thuật ngữ liên hệ đến giới đã chế định. [20] Kabilsingh, p. 188; xem bảng so sánh các tội của Tỳ-kheo và Tỳ-kheo-ni ở trên. [21] Sacred Buddhist Books. Tập XIII, p. 120. [22] Sách đã dẫn, p.121. [23] Sách đã dẫn, p.121-122. Giới thiệu | 1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | Lời người dịch |
[ Trở Về ] |