Một phương pháp hữu hiệu khác để trau luyện tư tưởng là chú ý đến tính
tự phụ. Trong tâm lý học Phật giáo, “tự phụ” có một nghĩa đặc biệt: nó
là một tâm hành tự so sánh mình với người khác. Những khi chúng ta cho
rằng mình tốt hơn, bằng hoặc thua sút một người nào, đó là chúng ta đang
biểu lộ tính tự phụ. Sở dĩ ta gọi tâm tính ấy là tự phụ là vì tất cả
những tướng trạng của chúng - dù đó là “Tôi tốt hơn”, “Tôi kém hơn,” hay
“Tôi cũng chỉ như thế” - đều phát xuất từ ảo tưởng về một cái ngã. Thật
ra, chúng chỉ là những cảm giác về một cái ngã, cái tôi mà thôi.
Có một điều đáng buồn và cũng có một điều đáng mừng liên quan đến tính
tự phụ. Thật ra thì hai việc ấy chỉ là một mà thôi, đó là sự tự phụ sẽ
không bao giờ có thể bị nhổ tận gốc rễ, trừ khi ta đạt đến một sự giác
ngộ viên mãn. Cho dù một ngày nào đó, ta có thể thấy được sự thật rằng
tự tính của mọi kinh nghiệm là vô ngã, không có một cái “tôi” nào đứng
phía sau những kinh nghiệm, nhưng tập quán của tâm so sánh vẫn sẽ còn
tiếp diễn mãi. Cho dù chúng ta hiểu được rằng tính tự phụ tự nó không
phải là “tôi”, nhưng nó vẫn cứ tiếp tục hiện hữu cho đến ngày nào ta đạt
được giác ngộ hoàn toàn. Vì vậy cho nên việc đáng buồn là tâm tự phụ có
lẽ sẽ còn ở với ta dài lâu lắm.
Còn điều đáng mừng là ta đừng bao giờ nản lòng hoặc tư chỉ trích mỗi khi
cảm thấy mình có một sự tự phụ. Vì dù sao thì loại tư tưởng này cũng sẽ
còn ở với ta lâu dài, cho nên biết làm bạn với nó thì bao giờ cũng tốt
hơn. Khi có những ý nghĩ so sánh khởi lên, ta có thể nhan diện chúng -
“Ồ, cũng lại là nó” - mà không chút ngạc nhiên. Khi đã nhận diện và hiểu
được chúng rồi, ta sẽ có thể bắt đầu chấp nhận.
Liều thuốc giải độc cho tính tự phụ là sống trong chánh niệm và thấy
được tính chất tạm thời của nó. Những khi tâm ta bị mắc kẹt vào sự so
sánh tức là ta đang bị vướng mắc vào ý niệm về nhân và ngã. Ta tự trói
buộc mình vào một ảo tưởng, vào trong giới hạn của ý niệm về ta và người
khác. Sở dĩ chúng ta có một sự so sánh như vậy là vì ta không thấy được
rằng tất cả mọi hiện tượng, trong đó có cả ý tưởng về ta và người khác,
đều đang sinh lên và diệt đi không ngừng nghỉ. Cũng vì không thấy được
tính chất vô thường của những tư tưởng ấy mà ta bị sa vào chiếc bẫy nội
dung của chúng. Tâm so sánh sẽ tan biến tức thì khi ta nhìn thẳng vào nó
bằng con mắt chánh niệm.
Tôi còn nhớ một kinh nghiệm về tâm so sánh này khi lần đầu tiên tham dự
khóa tu thiền với một vị thầy Miến Điện, ngài U Pandita Sayadaw. Đó là
lần đầu tiên ngài viếng thăm Hoa Kỳ để hướng dẫn một khóa tu rất nghiêm
túc và gắt gao. Chúng tôi ai cũng hơi lo lắng vì không biết nhiều về vị
sư từ Á châu này và cũng muốn tu tập hết sức mình. Chúng tôi đã làm việc
khá cực nhọc trong một hoàn cảnh rất nhiều đòi hỏi.
Sau một vài tuần, tôi để ý thấy có một vài thiền sinh ghi chép những
điều gì đó vào so tay của họ. Và rồi mỗi ngày tiếp theo lại có thêm
người mới sử dụng sổ tay. Điều này rất khác thường trong một khóa thiền
tập theo truyền thống vipassana, vì lúc nào vị thiền sư cũng yêu cầu tất
cả mọi người không nen đọc hay viết trong suốt khóa tu. Và cũng vì mọi
người phải tuyệt đối giữ im lặng, cho nên tôi cũng chẳng dám hỏi họ lý
do.
Tâm tôi bắt đầu suy nghĩ: “Chắc chắn là ngài U Pandita đã bảo những
người ấy làm như vậy. Không biết đến chừng nào ngài sẽ bảo mình đây?”
Rồi thì tôi bắt đầu để ý thấy những người sử dụng sổ tay toàn là những
người mà tôi đã sắp vào hạng thiền sinh giỏi. Ngày qua ngày, tôi vẫn đi
vào gặp ngài U Pandita để trình pháp, nhưng ngài chẳng nói gì với tôi về
chuyện sổ tay hay là giao phó cho một bài thiền tập nào khác thường hết.
Tôi bắt đầu cảm thấy thua sút và thiếu kém. Chắc chắn rằng tôi không
phải là một trong những thiền sinh “giỏi” rồi!
Sau một thời gian, tất cả mọi người ai ai cũng bắt đầu viết trong sổ tay
của họ, ngay cả những người mà tôi cho rằng không được giỏi lắm. Lúc đó
tôi lại tự nghĩ rằng: “Chắc có lẽ sự tu tập của mình tiến bộ nhiều nên
mình không cần đến sổ tay làm gì!”
Tâm tôi nhảy tới lui giữa hai quan điểm - thiền sinh giỏi, thiền sinh
dở, thiền sinh loại nào? Những việc ấy làm tôi gần như điên lên được.
Đến cuối khóa thiền, tôi khám phá ra rằng ngài U Pandita không hề yêu
cầu ai giữ một quyển sổ tay nào hết! Người ta làm như vậy vì họ muốn ghi
nhớ những kinh nghiệm của mình, để có thể trình lại cho ngài một cách
chính xác mà thôi.
Vì vậy mà nhận diện được tâm so sánh ấy là một điều rất hữu ích. Cái
tính tự phụ cho rằng “Tôi tốt hơn” hay “Tôi dở hơn” người khác, khi
không được nhận diện rõ ràng sẽ trở thành nguyên nhân của khổ đau. Tính
tự phụ luôn luôn phân cách, ngăn chia ta với người khác, và củng cố thêm
cái tôi nhỏ hẹp của mình.
Khi ta có chánh niệm về những cảm thọ và ý nghĩ so sánh này, ta có thể
làm bạn với chúng mà không sợ bị dính mắc hoặc đồng hóa. Lúc ấy, tâm tự
phụ sẽ tự nhiên trở thành những tư tưởng trống rỗng, ta không cần phải
bác bỏ hoặc tin vào chúng nữa. Tất cả sẽ đi qua như những chiếc lá rơi
lả tả trong gió mùa thu, và bầu trời tâm ta lúc nào cũng an nhiên và tự
tai.