Chúng ta đối phó với những khó chịu của tinh thần và cảm xúc như thế nào
thì ta cũng có thể đối phó với cơn đau thể chất của mình như thế đó.
Tiếp xúc được với cái đau nơi thân, cũng như học cách cởi mở với chúng
là việc vô cùng quan trọng. Vì ta đối xử với cơn đau của mình trong khi
ngồi thiền ra sao, thì cách ta đối xử với những khó khăn trong cuộc sống
cũng giống y như thế.
Đức Phật đã nhắc nhở chúng ta về một chân lý hết sức hiển nhiên là khi
đã sinh ra thì tất nhiên ai cũng phải chịu kết quả của sự trưởng thành,
hư hoại và chết. Đã mang thân người thì chúng ta có thể tin chắc rồi có
lúc mình sẽ phải chịu đau đớn và bệnh hoạn, cũng như thân này rồi một
ngày sẽ mất. Phần lớn trong sự tu tập thiền quán của ta là để có thể cởi
mở với sự thật đó ngay bây giờ - không phải chỉ giản dị nghĩ về chúng,
mà là kinh nghiệm chúng một cách trực tiếp và sâu sắc.
Nếu có một cơn đau trỗi lên trong khi thiền tập, bạn có thể thử vài
phương pháp quán niệm sau đây. Trước hết, hãy ghi nhận phạm vi tổng quát
của vùng cảm xúc - như đầu gối hay lưng chẳng hạn. Chỉ đơn giản ý thức
được cảm xúc ấy một cách toàn diện, hãy giữ cho tâm mình trở nên thoải
mái, nhẹ nhàng ở với cảm xúc ấy nơi thân. Tiếp đến, bạn hãy quán sát
thật chính xác đặc tính của cảm thọ ấy. Nó như thế nào? Nóng? Nặng nề?
Nhức nhối? Quặn thắt? Hay một cảm giác nào khác? Khi ta ghi nhận được rõ
ràng tính chất của những gì mình đang cảm xúc, tâm ta sẽ trở nên an định
hơn.
Sau khi đã nhận diện được cảm xúc nào đang thực sự có mặt, bước tiếp
theo sẽ đưa ta đi sâu hơn chút nữa. Hãy tập trung sự chú ý của bạn vào
ngay bên trong vùng cảm giác ấy, chính xác ngay nơi điểm nào mà cường độ
cảm xúc mạnh nhất. Ghi nhận hết những gì đang xảy ra nơi điểm cảm xúc
ấy. Thường thì cảm xúc ấy sẽ biến đổi, và rồi sẽ có một điểm cảm xúc mới
trở nên mạnh mẽ hơn. Bạn hãy chú ý đến điểm mới xuất hiện đó, và tiếp
theo sẽ có một điểm mơi nữa. Giống như bạn đang chơi trò nối liền những
điểm cảm xúc lại vậy.
Và khi nào tâm ta cảm thấy mệt mỏi, hãy đem nó trở về chú ý đến toàn thể
vùng cảm xúc, hoặc là chú ý đến hơi thở. Thường thì việc thay đổi luan
phiên sự chú ý giữa hơi thở và cái đau, mỗi lần khoảng 5 phút, vẫn là
phương pháp hữu hiệu nhất. Vì tâm ta có khuynh hướng tránh né, thối lui,
hoặc trở nên nhàm chán khi ta kinh nghiệm một cảm giác khó chịu nào đó
qua lâu. Nếu ta không biết cách đối phó với cái đau một cách khéo léo
thì nó có thể làm cho tâm ta trở nên mỏi mệt, rồi chánh niệm và sự tinh
tấn cũng theo đó mà suy giảm. Thay đổi sự chú ý giữa hơi thở và cảm giác
đau sẽ giữ cho ta được tỉnh táo và linh động.
Sự thay đổi xen kẽ này cũng giúp cho nghị lực của ta phát triển theo một
cách khác nữa. Khi cơn đau đang mạnh, tâm ta lúc đầu sẽ có khuynh hướng
trụ vào đó mà không cần một sự cố gắng nào. Tâm ta rất khó bị xao lãng
khi đang có một cảm giác đau mạnh. Nhưng vì ta không phải cố gắng nhiều
để chú ý đến cái đau nên nghị lực cũng theo đó mà trở nên yếu ớt. Nếu
thỉnh thoảng ta lại đem sự chú ý trơ về với hơi thở, mặc dù khi ấy cái
đau vẫn còn trội hơn, ý chí và nghị lực của ta sẽ được phát triển mạnh
mẽ. Thỉnh thoảng trở về với hơi thở sẽ củng cố và làm tăng trưởng nghị
lực của ta. Rồi khi trở lại quán chiếu cái đau nơi thân, ta sẽ có thể
kinh nghiệm được chúng trên một bình diện mới khác lạ hơn.
Sự tích tụ quan trọng này sẽ giúp cho xung lực (momentum) của ta được
mạnh mẽ thêm, và cũng nhờ đó mà sự tu tập được sâu thẳm hơn. Nó tác động
cũng giống như một máy phần tử gia tốc (particle accelerator) trong
ngành vật lý nguyên tử vậy. Những chất điểm (particles) di chuyển mỗi
lúc một nhanh, cho đến khi chúng có khả năng tách đôi được một hạt
nguyen tử. Trong thiền quán, chúng ta sẽ tích tụ năng lượng của chánh
niệm cho đến khi đủ mạnh để nhìn thấy thực tại trên nhiều bình diện hoàn
toàn khác nhau.
Sự tăng trưởng của xung lực ấy phát xuất từ một chánh niệm thường trực
và một nghị lực đều đặn mang tâm ta trở về với đề mục căn bản của thiền
quán. Ép buộc sự chú ý của ta phải bỏ cái đau để trở về với hơi thở dĩ
nhiên là sẽ phản tác dụng. Nhưng nếu ta biết dẫn dắt tâm mình một cách
tự nhiên, ta sẽ bảo tồn và tích tụ được năng lượng, cho đến khi ta có
thể sử dụng sức mạnh nội tâm ấy để khám phá được những tuệ giác sâu xa
hơn.
Khi chúng ta có thể cởi mở và tiếp xúc với cái đau trong thien tập, ta
sẽ khám phá những sự dính mắc vi tế của mình vào nó. Ta sẽ thấy được
những ác cảm và sợ hãi đối với cái đau, cũng như theo dõi được tâm mình
lên án và ghét bỏ chúng. Tất cả chúng ta đều đã từng đối xử vơi những
khổ thọ của mình theo cách vô ích như thế, không hề đem lại cho ta một
sự an lạc nào. Và khi ta biết thực tập duy trì chánh niệm, sự chuyển hóa
nhiệm mầu sẽ bắt đầu xảy ra trong ta.
Khi tôi mới bắt đầu tập ngồi thiền, cái đau nơi đầu gối nhức nhối khôn
cùng, khiến tôi không tài nào ngồi yên được đến 10 phút. Sự khó chịu ấy
bắt tôi phải nhúc nhích và thay đổi vị thế ngồi liên tục. Thế rồi tôi
nghĩ thầm: “Chắc là mình nên ngồi trên ghế.” Nhưng vì tôi khá cao nên
một chiếc ghế bình thường là quá thấp, tôi phải đặt vài viên gạch dưới
mỗi chân ghế để nâng nó lên một chút. Rồi đến lượt mấy con muỗi đến vo
ve, quấy rầy. Thế là tôi lại phải giang một chiếc mùng phủ lên trên ghế.
Chẳng mấy chốc, tôi đã biến chỗ ngồi thành một ngôi báu để sự thiền tọa
được dễ chịu, thoải mái hơn. Có nhiều lần vị thiền sư của tôi, ngài
Munindra-ji, ghé qua thăm chỗ tôi ngồi, làm tôi cảm thấy hổ thẹn vô
cùng.
Mặc dù trong thời gian đầu rõ ràng là sức chịu đựng cái đau của tôi
chẳng là bao nhiêu, nhưng dần dà nhờ công phu tu tập tâm tôi trở nên
vững mạnh và bớt sợ sệt. Tôi học được cách trở nên thư thái đối với cái
đau, thay vì căng thẳng hoặc gồng người chịu đựng mỗi khi nó khởi lên.
Khi ta thay đổi mối tương quan của mình đối với cái đau trong lúc ngồi
thiền, ảnh hưởng của điều đó sẽ lan ra rất xa. Những khó khăn trong lúc
ngồi thiền sẽ dạy cho ta phương pháp để đạt được tự do trong những hoàn
cảnh bất an khác của cuộc sống. Chúng ta đối xử với giây phút hiện tại
này ra sao, ngay lúc này đây, với sự khó chịu, với cái đau, với những
điều bất như ý như thế nào? Tôi nhận thấy có một điều khá thú vị là bao
giờ cũng vay, những hoàn cảnh mà ta cho rằng không thể chịu nổi, thường
là do chính sự chống cự của ta làm cho trở thành không thể chịu nổi! Vấn
đề khó khăn không phải do hoàn cảnh, mà vì ta bất lực không thể sống
chung với chúng, không cởi mở được với chúng mà thôi.
Nhưng dù sao chúng ta cũng cần phải ý thức được khả năng và giới hạn của
mình trong mỗi hoàn cảnh. Đôi khi, cũng có những kinh nghiệm rất mãnh
liệt mà ta không thể nào hoàn toàn cởi mở với chúng được. Có lúc ta cần
phải lui lại một thời gian, hay là tiến lại gần một cách từ tốn, chậm
chạp hơn. Giữ được sự quân bình này là một chìa khóa rất trọng yếu cho
sự tu tập. Bao nhiêu là đủ, trước khi chúng ta từ bỏ đường lối nhẹ
nhàng, ôn hoà của mình và đóng kín cửa lại, trước khi ta có thể nói
rằng, “Bấy nhiêu đó là đủ rồi”? Nới rộng giới hạn của mình ra nhiều khi
lại làm cho ta trở nên dũng mãnh hơn. Bằng phương pháp tu tập đơn giản
này, ta sẽ phát triển được một tâm lực kiên cố, một khả năng đối diện
với những hoàn cảnh khổ đau trong cuộc đời. Sức mạnh ấy chắc chắn sẽ
chuyển hóa sự sống của ta.