“Đã hoàn tất những gì phải hoàn tất.”
Trong kinh điển Phật giáo, câu này bao giờ cũng gây phấn khởi cho tôi.
Nó xuất hiện trong nhưng bài ca chứng đạo, là lời mà các vị tu sĩ cảm
tác thốt lên trong phút giây giác ngộ. Những lời cảm tác ấy đem lại cho
tôi niềm vui rất lớn, vì chúng nhắc tôi nhớ rằng: chúng ta thực sự có
thể đi trọn con đường tu tap. Giây phút ấy chắc sẽ là nhiệm mầu lắm, khi
ta có thể cất tiếng hát lên lời ca ấy: “Đã hoàn tất những gì phải hoàn
tất.”
Nhưng chúng ta bao giờ cũng bị ám ảnh bởi một nỗi nghi ngờ: “Ta có thể
đạt được giác ngộ không? Đức Phật có thể thực hiện việc ấy, nhưng còn
tôi, liệu tôi có thể thực hiện việc ấy không?” Câu trả lời là: Bất cứ ai
trong chúng ta đều có thể thực hiện việc ấy, nếu biết phương pháp.
Ta tu ttập đạo Phật là để khám phá ra phương pháp ấy, để có thể được tự
tại và giải thoát. Trọng tâm của việc tu tập chỉ là để thực hiện bấy
nhiêu đó thôi. Sự giải thoát sẽ đem lại những đức tính như là từ bi, an
lạc, một tuệ giác thấy được rằng tất cả mọi vật đều có liên hệ mật thiết
với nhau.
Chữ Dharma trong Phạn ngữ (Sanskrit), hay Dhamma trong tiếng Pali, là
một danh từ rất rộng nghĩa. Nó bao trùm và chứa đựng tất cả. Một trong
những nghĩa của Dharma là chân lý, là pháp, tức tự tính của vạn vật. Nó
cũng có nghĩa là những yếu tố đặc biệt của một hiện tượng và những luật
tự nhiên điều khiển hiện tượng ấy. Dharma cũng có nghĩa là những lời dạy
của Đức Phật và con đường tu tập đưa đến giác ngộ. Vì thế cho nên danh
từ Dharma bao trùm tất cả. Mọi sự vật trên đời này đều là Dharma, vì mọi
vật đều phải tuân theo luật tự nhiên của chính nó.
Đức Phật đã nhìn thấy rất rõ rằng, những trạng thái khác nhau của tâm và
những hành động khác nhau của thân sẽ đưa đến những kết quả hoàn toàn
khác biệt. Tâm bất thiện sẽ tạo nên kết quả xấu, và tâm tốt lành sẽ có
những kết quả tốt. Hiểu được sự thật này, ta sẽ có khả năng thấy được
những gì trên đời này gây ra khổ đau cho ta, và những gì có thể mang lại
tự do, hạnh phúc.
Trên con đường tu tập chân chánh không có vấn đề cưỡng bách, ép buộc.
Đức Phật đã vẽ ra cho chúng ta một bản đồ tổng quát của thực tại. Khi
chúng ta hiểu được cặn kẽ bản đồ ấy, ta có thể tự do chọn lựa con đường
nào mình muốn theo. Đơn giản lắm! Nếu chúng ta muốn được hạnh phúc, và
nếu chúng ta biết được những hạt giống của hạnh phúc thì cứ tiếp tục
tưới tẩm chúng đi, rồi chắc chắn một ngày hạnh phúc sẽ đơm bông kết
trái.
Sở dĩ chúng ta có được một sự chọn lựa vì Dharma là một thực tại của
định luật tự nhiên. Nó là đường lối chuyển biến, vận hành của vạn vật.
Nếu cuộc sống của ta chỉ là một tập hợp của những sự việc xảy ra theo
kiểu rủi may, không theo một định luật vật lý hay tâm lý nào hết, thì ta
sẽ không bao giờ quyết định được đường hướng của đời mình. Chúng ta sẽ
chỉ là những chiếc lá vàng rụng bay lả tả, bị cuốn theo cơn lốc xoáy của
cuộc đời.
Trong giai đoạn đầu tu tập, mặc dù chúng ta có thể cảm thấy tâm mình như
là một con trốt sinh hoạt quay cuồng, nhưng dần dần năng lượng của thiền
tập sẽ giúp ta phân định và sắp đặt tất cả. Theo thời gian, ta sẽ trở
nên an ổn, vững vàng, và có thể định tâm để thấy được yếu tố nào mang
lại an lạc hoặc gây ra khổ đau. Mọi việc trên đời này - hạnh phúc hay
khổ đau - đều xảy ra theo quy luật. Sự tự tại của ta tùy thuộc vào sự
sáng suốt trong chọn lựa.
Mục tiêu tối hậu của sự tu tập là làm sao để phát triển được những tính
thiện trong tâm ta. Con đường tu tập là để chuyển hóa tâm thức, thanh
lọc hết những tham, sân, si, sợ hãi, ganh tỵ, hiềm khích - các năng lực
tiêu cưc gây nên khổ đau cho chính ta và cho thế giới chung quanh.
Tất cả chúng ta đều chia sẻ mục tiêu giải thoát rất cơ bản ấy, mà tiềm
năng đó bao giờ cũng sẵn có trong tâm mỗi người. Trong những năm đầu tu
tập ở Ấn Độ, toi theo học với ngài Munindra-ji, một trong những vị thầy
của tôi tại Bồ-đề Đạo tràng, nơi Đức Phật đã thành đạo. Bồ-đề Đạo tràng
là một ngôi làng nhỏ với nhiều ngôi chùa thật đẹp. Những khi tôi và ngài
Munindra có dịp cùng nhau đi bộ ngang qua làng, ngài thường chỉ cho tôi
những người dân làng mộc mạc từng là học trò của ngài. Đa số những người
ấy đều đã đạt được một trình độ giác ngộ nào đó.
Có dịp nhìn thấy những người ấy là một khích lệ lớn cho tôi, vì nhìn bề
ngoài thì không cách nào ta có thể đoán rằng họ có một trình độ tâm linh
cao. Trông họ như những dân làng hiền hoà, đang sống một cuộc đời bình
thường như mọi người khác. Đó cũng là lần đầu tiên tôi chứng ngộ được
chân lý, mà ta thường hay nói, là giác ngộ không tùy thuộc vào giai cấp
xã hội hay trình độ học thức của ta. Tất cả mọi người đều có những điểm
chung căn bản là đang sống với đầy đủ tâm thức và thân thể. Tu tập là
tỉnh thức và thanh lọc bản tâm của mình, vì lợi ích của bản thân và muôn
loài chúng sinh.
Và ý thức ấy là một khuôn vàng thước ngọc, có thể dùng để đo lường, làm
mẫu mực cho mọi hành động của ta. Việc mà ta sắp làm đây - bất cứ là
hành động gì - liệu có giúp ta trên con đường giác ngộ, hay sẽ gây cản
trở? Cho dù trong hoàn cảnh nào, trường hợp nào của cuộc sống, ta đều có
thể tu tập. Khi ta ý thức đươc con đường giải thoát và thật tâm tu tập,
thì dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra, ta vẫn tin chắc rằng rồi có một ngày
sẽ được hát lên bài ca giác ngộ của chính mình: “Đã hoàn tất những gì
phải hoàn tất.”