Khi cắm một bình hoa, chúng ta chọn ba cành chính và những cành phụ. Khi
chọn những loại hoa hợp với sở thích, chúng ta xem độ cong của nhánh hoa
diễn tả phương hướng, sức mạnh của cành, các chiếc lá và màu sắc của mỗi
đóa hoa.
Một bình hoa có được sự thăng bằng và sinh động nhờ các yếu tố hòa hợp.
Trong thế giới mê vọng mọi thứ đều phân chia thành hai trạng thái đối
nghịch như mạnh yếu cao thấp, già trẻ, sống chết... mà Đông phương đã
dùng hai điểm âm, dương trong hình thái cực để tượng trưng cho hai sức
mạnh đối nghịch ấy. Âm và dương là hai sức mạnh chống đối nhau nhưng lại
thu hút, hấp dẫn lẫn nhau tạo nên một trong các sức mạnh làm chuyển động
bộ máy vũ trụ.
Trong nghệ thuật cắm hoa khái niệm âm, dương được chú trọng đến nhiều.
Khi cắm một bình hoa, con người đã thuận theo sự chuyển biến của âm
(đất) và dương (trời) để bày tỏ niềm hy vọng, sự sống hướng về tương
lai.
Trong một bình hoa thường có ba cành chính là thiên (dương), địa (âm) và
nhân (con người). Thuận theo âm, dương mà trở về với niềm an vui tự
nhiên.
Mỗi cành hoa có chiều cao, độ lớn, sức mạnh và hướng mọc khác nhau, luôn
luôn diễn tả sự hòa hợp trong sự chuyển biến không ngừng. Nguyên tắc ba
điểm chính ấy bắt nguồn từ giáo lý Phật giáo nói về Tam thân: Ba thân là
Pháp thân, Báo thân, Ứng thân của chư Phật. Tuy ba nhưng lại là một.
Pháp thân là thân rộng lớn khắp vũ trụ, không ngăn ngại. Báo thân là
thân tướng đẹp đẽ, cực kỳ an vui. Ứng thân là thân hóa hiện thành con
người sống nơi cõi thế gian này. Ba thân này vốn là một, luôn luôn hòa
hợp và cùng hiện hữu nơi một vị Phật. Còn mỗi chúng sinh như chúng ta
khi sống tỉnh thức thì kinh nghiệm được chúng ta vừa là con người nhỏ
bé, vừa là vũ trụ bao la, vừa đang sống nơi chốn trần ai đầy não loạn mà
lại vừa có thể hưởng được nguồn hạnh phúc trong sáng vô biên ngay chính
trong cuộc đời này.
Nói một cách giản dị hơn, khi tâm ta ở trạng thái buông xả, thoải mái
thì các ý tưởng, các cảm xúc vui buồn dần dần lắng dịu. Cái tôi (ngã),
chỉ là sự tiếp nối liên tục của các ý tưởng và tâm tư, cũng dần dần lắng
dịu và tan biến. Khi bức tường tự ngã (cái tôi) tan biến thì ta và vũ
trụ không còn bị chia cách mà trở thành cái Một bao la. Lúc đó ta trực
tiếp có kinh nghiệm về Pháp thân rộng lớn vô cùng của chính mình: tỏa
chiếu trong yên tĩnh và bao trùm mọi chốn.
Trong chốn không gian rộng lớn ấy tình thương yêu tràn dâng và sự hiểu
biết chân thật hiển bày, đưa ta về với nguồn hạnh phúc tràn đầy. Nguồn
an vui hạnh phúc ấy không nương tựa, không lệ thuộc vào gì cả, nó chính
là con suối trong mát hiện hữu ngay từ đầu nguồn. Đó chính là Báo thân
tự hiển lộ nơi ta.
Nhưng chúng ta vẫn dẫm chân trên mặt đất đầy bụi bặm này mà làm các công
việc hằng ngày: nấu cơm, rửa chén, quét nhà, làm việc, học hành, chăm
sóc gia đình, phát triển nghề nghiệp... Chúng ta hiện hữu trong cuộc
sống rất bình thường và giản dị này dưới nhiều hình thái khác nhau: con
cái, cha mẹ, anh em, bạn bè, đàn ông, đàn bà... Nhưng dù trong hình
tướng nào, trong ứng thân nào ta cũng có thể kinh nghiệm trực tiếp tánh
rỗng lặng rộng lớn vô biên và niềm an lạc vô cùng.
Nói một cách khác, Phật tánh có trong mỗi người chúng ta. Phật tánh ấy
biểu lộ, bày tỏ trong trạng thái tâm linh cao vút tuyệt vời, an vui sâu
thẳm qua mọi sinh hoạt tôn nghiêm hay thế tục. Ba cành hoa thiên, địa và
nhân biểu lộ sự hòa hợp tuyệt đối đó. Và khi chúng ta quay về với sự
tĩnh lặng bên trong khi cắm một bình hoa thì điều kỳ diệu có cơ duyên
xuất hiện.
Ba cành hoa cắm không cân xứng nơi bình hoa biểu lộ sự hợp nhất của mọi
sự đối nghịch trong vũ trụ và nơi mỗi chúng ta: vừa là rỗng rang tuyệt
đối mà lại vừa tràn đầy vô cùng; vừa là đầy sức sống vừa là buông xả
không dính mắc, vừa là chuyển động mà lại là yên tĩnh, hay nói theo tinh
thần Bát-nhã, màu sắc hòa hợp, hình dáng xinh tươi của mỗi đóa hoa, mỗi
cành lá hiện hữu rực rỡ trong cái vắng lặng bao la.
Khi cắm một bình hoa, chúng ta tham dự vào sự sáng tạo tuyệt đối và sự
hủy diệt tuyệt đối. Các cánh hoa, cành lá, bình hoa, nước nuôi hoa được
sắp xếp, phối hợp để tạo thành một vẻ đẹp toàn thể, bày tỏ nguồn sống
của vũ trụ nơi hoa lá mong manh. Nét đẹp của Ba ngàn Thế giới ngưng đọng
nơi một bình hoa bé nhỏ. Một bình hoa nhỏ bé ấy là vũ trụ mênh mông.
Đồng thời khi để tâm vào sự sáng tạo ấy, ta chỉ thuận theo những nguyên
tắc tự nhiên của vũ trụ chuyển biến mà sắp xếp cây cành, không còn để ý
đến cái tôi (ngã) nhỏ bé của mình nữa. Các ý tưởng khen chê, ưa ghét,
phê phán... quấy nhiễu tâm ta hằng ngày cũng tự tan biến đi.
Khi ta hoàn toàn chú tâm vào việc cắm hoa thì cái tôi nhỏ bé với những
mâu thuẫn, xung đột, khổ đau hằng ngày của nó bỗng nhiên tan biến, để ta
nhập vào vũ trụ mênh mông của thể tánh, cái rỗng lặng nồng ấm bao la của
dòng suối trong mát đầu nguồn. Đó là sự hủy diệt toàn diện của tâm mê mờ
để niềm an vui vô cùng (Phật tánh) tự nó xuất hiện.