Ritchie được bác sĩ khám nghiệm xác nhận là đã chết vì tim ngưng đập,
phổi hết thở trong một thời gian dài, nhiệt độ cơ thể không còn, áp suất
máu cũng không có, đồng tử trong mắt nở lớn ra. Tóm lại, anh ta không
còn một dấu hiệu gì để có hy vọng là còn sống. Lúc đó anh Ritchie ra
sao? Chúng ta hãy nghe anh ấy kể câu chuyện về thời gian khi anh chết
rồi sau đó sống lại như sau:
Ritchie bị bệnh phổi nặng, nhiệt độ cơ thể lên quá cao nhưng anh ta vẫn
muốn đi chuyến xe lửa chót ngày 20 tháng 12 năm 1943 đến Richmond thuộc
tiểu bang Virginia để dự kỳ thi tuyển nhân viên y tế chuyên môn cho quân
đội Hoa Kỳ trong Thế chiến thứ hai. Khi bác sĩ tuyên bố anh đã chết thì
Ritchie lại thấy khác hẳn. Anh ta thấy mình ngồi dậy trên giường và mong
muốn đi ra nhà ga xe lửa cho kịp giờ. Anh nhảy xuống giường tìm quần áo
để mặc vào. Bỗng nhiên anh ta tê cứng, sững sờ khi thấy có người nào đó
đang nằm trên chiếc giường anh vừa nhảy xuống. Nhưng rồi anh ta phải đi
tìm quần áo gấp để đi cho kịp.
Anh ta chạy ra hành lang và thấy có người y tá đi về phía mình. Anh ta
lên tiếng hỏi nhưng người y tá hình như không nghe gì cả và tiếp tục đi
về hướng anh. Ritchie la lên “Coi chừng đụng”, nhưng người y tá vẫn tiếp
tục bước đến làm anh ta phải nhảy tránh qua một bên. Anh thấy lạ lùng
quá nhưng không có thì giờ để tìm hiểu, vì anh vẫn bị thôi thúc bởi một
điều duy nhất là làm sao đến được Richmond cho kịp kỳ thi. Rồi thì anh
thấy mình bay bổng ra khỏi nhà thương, băng qua những vùng đen tối, băng
qua sa mạc giá buốt với tốc độ nhanh gấp trăm lần xe lửa.
Anh ta bay như thế qua sa mạc, qua các cánh rừng tuyết phủ cùng các làng
mạc. Anh ta bay chậm lại và hạ xuống trên một đường phố gần một cửa tiệm
bán cà-phê. Anh ta tiến đến một người đàn ông trung niên và hỏi: “Xin
ông vui lòng cho biết đây là thành phố gì?” Người kia không trả lời, anh
phải hét to câu hỏi với giọng năn nỉ khẩn trương, nhưng người ấy rõ ràng
chẳng nghe được lời anh nói. Anh ta cố nắm vai người ấy nhưng chỉ bám
vào khoảng không như nắm bắt ảo ảnh.
Những điều xảy ra từ khi anh rời khỏi bệnh viện cho đến bây giờ thật quá
lạ lùng. Anh bay trở về Texas, đến bệnh viện, nơi anh đã giã từ. Anh
thấy rõ mình nằm chết trên giường và tự hỏi tại sao mình đã chết nhưng
vẫn còn tỉnh táo như thế này.
Bỗng nhiên căn phòng tràn đầy ánh sáng chói lọi của một Người Ánh sáng
Siêu việt, tỏa chiếu ánh sáng chói lọi nhưng thật êm dịu và từ ái. Rồi
một màn ảnh lớn ba chiều xuất hiện, trong đó anh thấy cuộc đời của anh
diễn lại một cách nhanh chóng nhưng đầy đủ mọi chi tiết. Sau đó Người
ánh sáng đưa anh đến một thành phố như mọi thành phố Hoa Kỳ. Nơi ấy, anh
thấy những người bằng xương bằng thịt cũng như những con người không có
thể xác, những hình ảnh rõ rệt nhưng không phải người thật đang đi đầy
đường phố. Những hình ảnh đó tức là linh hồn người đã chết, họ cố gắng
tìm mọi cách để nói với người còn sống, nhưng những người sống không hay
biết gì cả. Người thì cứ nài nỉ xin bia uống, kẻ thì xin thuốc hút. Có
người lại tiếp tục làm những công việc như khi còn sống, kẻ thì chạy
theo con cái mình mà la mắng, dù người kia chẳng biết gì cả. Ritchie cho
đây là địa ngục, nơi mà các người chết thèm khát mong muốn các thứ mà họ
không bao giờ thỏa mãn được.
Bỗng Ritchie và Người Ánh sáng bay vào chốn trống vắng bao la, đến một
nơi mà hình như mọi người và mọi vật đều là ánh sáng mà anh cho đó là
chốn thiên đàng, nơi những người bằng ánh sáng ấy đã kết hợp Người Ánh
sáng cùng tình yêu của ông ấy thành đời sống của chính họ.
Chỉ thoáng chốc, Ritchie lại quay về nơi nhà xác, thấy thân thể mình phủ
một tấm khăn trắng. Người Ánh sáng giải thích là anh phải trở lại vào
xác mình. Ritchie năn nỉ xin được ở lại với ông ta, nhưng rồi anh thấy
đầu óc mình mờ đi. Rồi thì anh thấy cổ họng và ngực đau. Anh muốn cử
động cánh tay nhưng chỉ có bàn tay anh là nhúc nhích. Người con trai
nhìn thấy cử động của anh, vội chạy đi gọi vị bác sĩ đã xác nhận là
Ritchie đã chết mười phút trước đây. Bác sĩ Franey đến khám nghiệm lại
và vẫn tuyên bố là Ritchie đã chết. Nhưng người con trai này không đồng
ý và năn nỉ xin bác sĩ chích cho Ritchie một mũi adrenaline vào ngay nơi
bắp thịt tim. Bác sĩ thực hành điều ấy và Ritchie sống lại. Sau đó, ông
đi học và trở thành bác sĩ phân tâm học. Ông rất tử tế, dễ dàng cảm
thông và có lòng thương yêu đối với cuộc đời.