Xuất gia giáo hóa lang quân,
Cùng chứng quả A-la-hán.
Lúc đức Thế Tôn ở thành Vương-xá, có hai nhà buôn bán lớn có quan hệ với
nhau hết sức mật thiết. Họ đều cho rằng quan hệ giữa hai gia đình luôn
rất hòa thuận, hy vọng về sau sẽ càng thắm thiết hơn.
Một trong hai người nói:
– Hai gia đình chúng ta quan hệ rất tốt, sau này nên tiếp tục duy trì
nhé!
Người kia liền đưa ra ý kiến:
– Thế thì chúng ta nên kết tình thông gia đi!
– Làm thông gia cũng rất tốt, nhưng trước mắt chúng ta đều chưa có con
cái, vậy phải làm sao?
Người kia đáp:
– Không sao cả, cho dù hiện nay chúng ta chưa có con cái, nhưng vẫn có
thể giao ước với nhau trước vậy. Nếu sau này tôi sinh con gái, anh con
trai, thì tôi sẽ gả con gái cho con trai của anh; còn ngược lại, nếu tôi
sinh con trai, anh sinh con gái, thì anh sẽ gả con gái cho con trai của
tôi.
Hai người lái buôn giao ước như vậy rồi, cả hai đều lấy làm hài lòng,
hết sức vui vẻ.
Không lâu sau, vợ của một người lái buôn mang thai, sau 9 tháng sinh hạ
một đứa con trai kháu khỉnh, người nhà tổ chức ăn mừng ngày sinh của cậu
bé rất long trọng, đặt cho cậu một cái tên rất đẹp, và nuôi dưỡng bằng
đủ các loại thực phẩm tốt nhất như sữa tươi, sữa chua, khô dầu...
Mấy ngày sau đó, vợ của người lái buôn kia sau 9 tháng mang thai cũng
sinh hạ được một bé gái xinh đẹp, cha mẹ em cũng tổ chức lễ ăn mừng rất
lớn, chọn cho em bé một cái tên rất đẹp, và em cũng được nuôi dưỡng bằng
các loại thực phẩm tốt nhất như sữa tươi, sữa chua, khô dầu...
Sau khi cô bé lớn lên, sinh khởi tín tâm rất lớn đối với giáo pháp giải
thoát của đức Thích-ca Mâu-ni Thế Tôn, rất muốn xuất gia sống đời tỉnh
thức, nhưng cha cô không đồng ý.
Cô khẩn khoản thưa với cha mẹ:
– Thưa cha mẹ! Cha mẹ không nên cản trở việc con xuất gia. Đối với thế
gian này con đã sớm chán lìa, không còn gì tham luyến. Cuộc sống thế tục
đối với con không còn có ý nghĩa gì cả.
Cha mẹ cô ôn tồn giải thích:
– Sở dĩ cha mẹ không đồng ý cho con xuất gia là vì trước khi con chào
đời cha đã hứa gả con cho con trai của người lái buôn bạn cha rồi. Nếu
đồng ý cho con xuất gia, cha mẹ sẽ trở thành những người thất hứa, không
giữ chữ tín.
Cha mẹ cô một mặt từ chối không cho cô xuất gia, một mặt sai người đến
báo ngay cho nhà trai biết:
– Con gái chúng tôi muốn xuất gia, anh chị hãy chọn ngày lành tháng tốt
cử hành hôn lễ ngay đi!
Phía nhà trai nghe vậy rất vui mừng, liền sửa soạn cho con trai đến đón
dâu, vả lại còn cử hành hôn lễ thật long trọng theo phong tục thời đó.
Sau khi kết hôn không được mấy ngày, cô dâu chạy trốn khỏi nhà chồng,
đến nơi trú ngụ của ni chúng, xin thọ giới tỳ-kheo ni. Thầy của cô
truyền dạy giáo pháp giải thoát thích hợp với căn cơ của cô, và nhờ cô
hết lòng tinh tấn nỗ lực tu tập nên chẳng bao lâu đã phá trừ được hết
phiền não trong Ba cõi, chứng đắc quả vị A-la-hán, đầy đủ các loại thần
thông và thần biến, chúng thiên nhân đều hết lời ca ngợi công đức của
cô.
Sau khi chồng cô biết được, cho rằng cô vẫn chưa xuất gia thọ giới, liền
dẫn theo nhiều người tức tốc đến chỗ ở của ni chúng định bắt cô trở về.
Đến nơi, thấy cô đã cạo tóc, đắp ca-sa, đang tham thiền nhập định. Người
chồng xông vào kéo mạnh tay cô, bằng mọi cách phải bắt trở về. Trong
nháy mắt, cô liền bay thẳng lên hư không, thị hiện các loại thần biến,
như sấm chớp, mưa đá, ánh sáng...
Chồng cô và những người đi theo thấy cô đã thành tựu được như vậy thì
rất vui mừng, cầu xin một cách cung kính:
– Xin hãy xuống đi! Xin sư cô từ bi thương xót chúng tôi là những chúng
sinh đang trầm luân trong sinh tử luân hồi.
Lúc đó, tỳ-kheo ni mới hạ xuống mặt đất, người chồng cũ tiến đến cung
kính đảnh lễ, xin sư cô truyền dạy phương pháp giải thoát của Phật-đà.
Sư cô quán xét căn cơ, truyền dạy giáo pháp thích hợp cho anh ta. Ngay
khi ấy, anh ta phá trừ kiến giải Tát-ca-da, chứng quả Dự lưu.
Sau khi chứng quả, anh cũng muốn xuất gia. Được cha mẹ đồng ý, anh liền
trở thành tỳ-kheo. Nhờ tinh tấn tu trì nên chẳng bao lâu thầy đã phá trừ
được phiền não trong Ba cõi, chứng đắc quả vị A-la-hán, đầy đủ các loại
thần thông và thần biến, chúng thiên nhân đồng thanh ca ngợi công đức
của thầy.
Chúng tỳ-kheo biết được câu chuyện này liền đến thưa hỏi đức Như Lai:
– Kính bạch đức Thế Tôn! Do nhân duyên gì mà vị tỳ-kheo ni đó kết hôn
xong rồi mới xuất gia, lại được chứng đắc quả vị A-la-hán? Cúi xin đức
Thế Tôn từ bi giảng nói cho chúng con được rõ.
Đức Như Lai từ hòa nói với chúng tỳ-kheo:
– Đây là do nguyện lực đời trước của cô ấy. Trong Hiền kiếp này, vào lúc
đức Phật Ca-diếp còn tại thế, tuổi thọ con người là 20.000 tuổi, có
người con gái của một vị thí chủ, lúc đầu có cuộc sống rất hạnh phúc với
chồng, sau đó phát khởi lòng tin lớn đối với Đức Phật và giáo pháp giải
thoát của Ngài, quyết lòng xuất gia sống đời tỉnh thức. Nhưng chồng cô
vẫn một mực không chấp thuận. Thế là cô thuyết pháp giáo hóa chồng,
khiến cho sau đó chồng cô cũng xuất gia tu học. Lúc cô sắp lâm chung có
phát nguyện:
“Con được xuất gia sống đời tỉnh thức trong giáo pháp giải thoát của đức
Ca-diếp Như Lai, nghiêm trì tịnh giới, tuy đời này chẳng được thành tựu
gì lớn lắm, song nhờ công đức ấy xin nguyện cho sau này con được sống
trong giáo pháp của đức Thích-ca Mâu-ni Như Lai, sinh tâm hoan hỉ, xuất
gia sống đời Phạm hạnh, phá trừ phiền não ba cõi, thành bậc A-la-hán.”
Chồng cô hỏi cô phát nguyện những gì? Cô thành thật trả lời. Thế là
chồng cô cũng phát nguyện:
“Nguyện cho sau này con có khả năng nương theo sự giáo hóa của cô ta,
trước hết chúng con sẽ kết hôn, sau đó xuất gia sống đời tỉnh thức trong
giáo pháp giải thoát của đức Thích-ca Mâu-ni Thế Tôn, phá trừ phiền não
ba cõi, chứng đắc quả vị A-la-hán.”
Này các tỳ-kheo! Vị tỳ-kheo ni kết hôn rồi mới xuất gia lúc đó, chính là
vị tỳ-kheo ni đời này cũng kết hôn rồi mới xuất gia, sau đó chứng đắc
quả vị A-la-hán; còn vị tỳ-kheo được cô giáo hóa lúc đó, chính là vị
tỳ-kheo đời này đã kết hôn, rồi mới xuất gia chứng đắc A-la-hán. Do họ
phát nguyện kết hôn trước, rồi mới xuất gia chứng quả, nay nguyện lực
của họ đã thành tựu, cho nên đời này mới được sống trong giáo pháp của
ta, trước kết hôn, sau đó xuất gia, cùng chứng đắc quả vị A-la-hán.
Đức Như Lai giảng giải xong, chúng tỳ-kheo hoan hỉ tin nhận, đảnh lễ
Ngài rồi lui ra.