Tu sửa cúng dường tháp Phật,
		Cảm được kho báu tràn đầy.
		Lúc đức Như Lai ở thành Vương-xá, trong thành có một vị phú ông rất giàu 
		có, tài sản tương đương với Đa văn thiên tử. Ông cùng vợ có một cuộc 
		sống hạnh phúc mỹ mãn.
		Sau khi vợ ông mang thai, tự nhiên xuất hiện rất nhiều điềm lạ, như 
		trong nhà bỗng dưng xuất hiện nhiều đồ trang sức, cờ báu, lọng báu..., 
		hoa nở rộ khắp nơi, hương thơm ngào ngạt, giường ngủ cũng biến thành 
		giường báu của chư thiên. Những điềm lành này làm cho vị phú ông rất 
		nghi hoặc, không hiểu gì cả. Ông lo sợ rằng vợ mình bị ma nhập hoặc bị 
		dạ-xoa làm hại.
		Do đó, ông vội vàng tìm đến một thầy tướng, hỏi xem rốt cuộc thì những 
		hiện tượng này là điềm lành hay dữ? Vị thầy tướng sau khi xem xong liền 
		nói:
		– Đây chẳng phải tai họa gì đâu, mà là do phước đức của thai nhi mới 
		xuất hiện ra những tướng lành này. Ông không nên lo lắng.
		Nghe vị thầy tướng nói thế, ông phú hộ mới yên tâm phần nào.
		Sau 10 tháng mang thai, người vợ phú ông sinh hạ được một bé trai hết 
		sức khả ái, tướng mạo đoan nghiêm, không giống người bình thường. Thân 
		thể em khi sinh ra vô cùng sạch sẽ, không những chẳng dính nhau thai và 
		máu dơ, mà trên người lại sẵn có những bảo châu, chuỗi ngọc, y phục cõi 
		trời quý báu vô cùng...
		Lúc những người hầu tắm rửa cho em, mỗi khi vừa cởi bỏ y phục trên người 
		em ra liền tức thời xuất hiện y phục khác, khiến họ chẳng biết phải làm 
		thế nào, chỉ còn cách để nguyên y phục và trang sức của em mà tắm rửa. 
		Tắm rửa xong, khi những người hầu đặt em lên giường thì giường ấy lập 
		tức biến thành giường lớn, được trang hoàng bằng trân bảo vi diệu xinh 
		đẹp. Trên trần nhà lại xuất hiện tòa cung điện trang nghiêm, phía trên 
		cung điện có những cờ báu, phướng báu..., bên trong cung điện có hoa 
		tươi và hương thơm ngào ngạt, trước giường lại xuất hiện một tháp báu, 
		trong tháp có chứa các loại vật báu, lấy hoài không hết, quả thật là hy 
		hữu vô cùng.
		Vị phú ông vui mừng không sao nói hết, liền tổ chức tiệc mừng hết sức 
		long trọng. Bởi lúc em vừa sinh ra thì bảo châu trong nhà tự nhiên xuất 
		hiện nhiều như nước biển, nên ông liền đặt tên cho em là đồng tử Bảo 
		Hải.
		Đồng tử Bảo Hải được tám vị nhũ mẫu nuôi nấng bằng những thức ăn bổ 
		dưỡng, như sữa tươi, sữa chua, khô dầu... Em lớn lên rất nhanh, và mỗi 
		khi em đi đến đâu đều có những hàng phi nhân
[19] 
		hiện ra trải thảm đỡ chân, lại có những phi nhân, thiên nữ rải hoa cúng 
		dường. 
		Lớn lên, chàng Bảo Hải tinh thông các môn học vấn thế gian như văn học, 
		y thuật, tám loại quán sát... Cha chàng đặc biệt xây dựng bốn cung điện 
		riêng biệt thích hợp với bốn mùa xuân, hạ, thu, đông để chàng lúc nào 
		cũng có nơi ở thật thoải mái. Trên các cung điện ấy tự nhiên xuất hiện 
		những cờ báu, lọng báu, lại có các thiên nữ hiện xuống cùng vui chơi. 
		Chàng hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp đó một cách thỏa thích.
		Một hôm, chàng Bảo Hải phát khởi lòng tin lớn đối với Ba ngôi báu,
[20] 
		tự suy nghĩ rằng: “Phước báo nhân thiên của thế gian mình đã được hưởng 
		đầy đủ, giờ chính là lúc nên xuất gia sống đời tỉnh thức, tinh tấn tu 
		tập giáo pháp giải thoát của Phật-đà để đoạn trừ tất cả thống khổ của 
		sinh tử luân hồi.”
		Thế là chàng đem hết tài sản ra bố thí, giúp cho rất nhiều người được an 
		lạc, sau đó đến đảnh lễ đức Như Lai xin theo Ngài xuất gia sống đời tỉnh 
		thức. Sau khi xuất gia, đồng tử Bảo Hải đi đến bất cứ nơi đâu cũng vẫn 
		có rất nhiều phi nhân hiện ra làm cho mặt đất bằng phẳng, dựng cờ báu, 
		che lọng báu và vô số thiên nữ vây quanh.
		Một số người xuất gia cảm thấy như vậy là không hợp lý. Họ xì xầm bàn 
		tán với nhau:
		– Tỳ-kheo Bảo Hải đã là người sống đời thoát tục, vì sao đi đến nơi nào 
		cũng mang theo những cờ báu, lọng báu, lại có thiên nữ vây quanh. Nếu 
		còn ham thích năm món dục thì ông ấy đến đây để làm gì?
		Đồng tử Bảo Hải cũng vì chuyện này mà sinh tâm phiền não, bèn đến thưa 
		hỏi đức Thế Tôn, cầu mong Ngài chỉ dạy cho cách đối trị như thế nào.
		Đức Như Lai dạy:
		– Nếu con quán xét tất cả những thứ ấy đều không cần thiết, tự nhiên 
		chúng sẽ biến mất.
		Tỳ-kheo Bảo Hải liền thực hành theo đúng lời dạy của đức Như Lai, quả 
		nhiên tất cả đều không còn nữa. Thầy cảm thấy nhẹ nhàng thư thái, càng 
		tinh tấn tu trì, không bao lâu sau đã đoạn trừ được hết phiền não trong 
		Ba cõi, chứng đắc thánh quả A-la-hán.
		Lúc đó, các vị tỳ-kheo liền đến thỉnh vấn đức Như Lai:
		– Kính bạch đức Thế Tôn! Đồng tử Bảo Hải có nhân duyên nghiệp lành như 
		thế nào mà được sinh vào gia đình giàu sang phú quí, tướng mạo đoan 
		trang, trời sinh có đầy đủ các loại trang sức châu báu, khi chào đời 
		thân thể không dơ bẩn, tự nhiên xuất hiện cung điện, bảo tháp, hoa tươi, 
		đi đến đâu cũng đều có phi nhân và thiên nữ trải thảm, rải hoa cúng 
		dường? Lại do nhân duyên gì phát khởi được lòng tin thanh tịnh vào Ba 
		ngôi báu, xuất gia sống đời tỉnh thức, chứng đắc quả vị A-la-hán? Ngưỡng 
		mong đức Như Lai từ bi giải thích cho chúng con được rõ, chúng con rất 
		muốn nghe.
		Đức Như Lai nhìn khắp đại chúng một lượt rồi nói:
		– Đây là sự thành tựu nguyện lực đời trước của tỳ-kheo Bảo Hải. Trong 
		Hiền kiếp này, vào lúc tuổi thọ con người là 20.000 tuổi, đức Phật 
		Ca-diếp còn tại thế. Khi đó, tại vườn Lộc Dã ở Ấn Độ có một vị trưởng 
		giả giàu có ngang với Đa văn thiên tử, có niềm tin thanh tịnh và vào Ba 
		ngôi báu. Ông ta đặc biệt xây dựng giảng đường, cung thỉnh đức Phật 
		Ca-diếp và toàn thể tăng chúng đến thuyết pháp và cúng dường lên chư vị 
		đủ các loại thức ăn thơm ngon, lại còn thỉnh đức Như Lai và chư tỳ-kheo 
		tắm rửa thay y phục, rồi thu nhặt tóc và móng tay của đức Phật Ca-diếp 
		để xây tháp cúng dường.
		Ngày nọ, có rất nhiều chim đến làm tổ trên ngọn tháp. Ông ta thấy vậy 
		cho là bất kính, liền xây thêm một tầng lầu bên trên tháp, lại dùng các 
		loại phướng báu, lọng báu để trang sức, bên trong dùng các loại châu 
		báu, chuỗi ngọc quý giá để trang hoàng, trông thật trang nghiêm, xinh 
		đẹp vô cùng. Sau đó, ông phát nguyện:
		– Nhờ tất cả công đức tu tạo bảo tháp này, nguyện cho con được đời đời 
		kiếp kiếp sinh vào gia đình giàu sang, tướng mạo đoan trang, trời sinh 
		đầy đủ các loại bảo vật trang sức, khi chào đời thân thể không dơ bẩn, 
		tự nhiên hiển hiện cung điện, bảo tháp, hoa tươi, bên trong bảo tháp cất 
		chứa nhiều báu vật lấy hoài không hết, đi đến đâu cũng đều có phi nhân 
		và thiên nữ trải thảm, rải hoa. Sau cùng, sinh khởi lòng tin thanh tịnh 
		vào Ba ngôi báu, được xuất gia đắm mình trong pháp lành của đức Thích-ca 
		Mâu-ni Thế Tôn, chứng đắc quả vị A-la-hán.
		Đức Phật kể xong nhân duyên nghiệp lành đời trước của tỳ-kheo Bảo Hải, 
		tất cả đại chúng đều sinh tâm hoan hỷ, đảnh lễ tin nhận.