Kẻ hung dữ hại người cũng như ngửa mặt lên trời mà phun nước bọt. Nước bọt ấy chẳng lên đến trời, lại rơi xuống chính mình.Kinh Bốn mươi hai chương
Khi tự tin vào chính mình, chúng ta có được bí quyết đầu tiên của sự thành công.
(When we believe in ourselves we have the first secret of success. )Norman Vincent Peale
Việc người khác ca ngợi bạn quá hơn sự thật tự nó không gây hại, nhưng thường sẽ khiến cho bạn tự nghĩ về mình quá hơn sự thật, và đó là khi tai họa bắt đầu.Rộng Mở Tâm Hồn
Nếu tiền bạc không được dùng để phục vụ cho bạn, nó sẽ trở thành ông chủ. Những kẻ tham lam không sở hữu tài sản, vì có thể nói là tài sản sở hữu họ.
(If money be not thy servant, it will be thy master. The covetous man cannot so properly be said to possess wealth, as that may be said to possess him. )Francis Bacon
Nếu bạn nghĩ mình làm được, bạn sẽ làm được. Nhưng nếu bạn nghĩ mình không làm được thì điều đó cũng sẽ trở thành sự thật.
(If you think you can, you can. And if you think you can't, you're right.)Mary Kay Ash
Niềm vui cao cả nhất là niềm vui của sự học hỏi.
(The noblest pleasure is the joy of understanding.)Leonardo da Vinci
Hạnh phúc không tạo thành bởi số lượng những gì ta có, mà từ mức độ vui hưởng cuộc sống của chúng ta.
(It is not how much we have, but how much we enjoy, that makes happiness.)Charles Spurgeon
Không có ai là vô dụng trong thế giới này khi làm nhẹ bớt đi gánh nặng của người khác.
(No one is useless in this world who lightens the burdens of another. )Charles Dickens
Mục đích chính của chúng ta trong cuộc đời này là giúp đỡ người khác. Và nếu bạn không thể giúp đỡ người khác thì ít nhất cũng đừng làm họ tổn thương. (Our prime purpose in this life is to help others. And if you can't help them, at least don't hurt them.)Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Mỗi ngày khi thức dậy, hãy nghĩ rằng hôm nay ta may mắn còn được sống. Ta có cuộc sống con người quý giá nên sẽ không phí phạm cuộc sống này.Đức Đạt-lai Lạt-ma XIV
Không trên trời, giữa biển, không lánh vào động núi, không chỗ nào trên đời, trốn được quả ác nghiệp.Kinh Pháp cú (Kệ số 127)
Âu Á giao thông, hoàn cầu đã thành như một cái nhà chung của anh em
trong nhân loại. Nhưng về phần riêng, chỉ có một mình xứ Tây Tạng là
không dự đến các việc tiếp xúc ở ngoài thôi, mà ở các nước cũng không có
một người nào được vào đến kinh thành Lhassa, là nơi phòng vệ rất nghiêm
và là nơi trung tâm của nền Phật giáo hiện thời. Đạo lý của Phật tổ hiện
nay dồn về xứ Tây Tạng với những kinh điển cao siêu, với những nhà chùa
tráng lệ, với những vị sư đắc đạo hiện tiền.
Ở xứ Tây Tạng, tạo hóa và dân sự dường như bảo nhau mà giữ không cho kẻ
lạ bước vào! Núi cao chập chùng lên tận mây xanh có tuyết phủ trọn cả
năm này sang năm kia, khí hậu rất lạnh, phần nhiều là những quãng đồng
hoang, không cỏ, không hoa, chỉ có một đôi cụm cỏ để làm vật thực cho
những bầy nai, cừu nơi đó thôi. Lúa mạch trồng được nhiều và trong những
khoảng đất ấy cũng có nhiều mỏ kim quý mà đến nay mới vừa khai phá. Dân
cư rải rác từng khu vực nhỏ, phần đông đều là dân trôi dạt cùng với
những đoàn cừu rày non mai núi, thong dong giữa trời.
Ở nơi thị tứ, có những dinh thự đền đài phần đông thuộc về giới tu sĩ,
vì trong nước giới này nắm quyền chấp chính một cách mạnh mẽ lắm và
choán hết một phần tư trong số toàn dân. Giới này lại ghét ngoại quốc,
mỗi khi nghe có người ngoại quốc tới thì liền ra lệnh trục xuất ngay đi.
Ở khoảng giữa là kinh đô Lhassa, có hoàng thành rất đồ sộ. Hoàng đế, đức
Dalai Lama vừa là người đứng đầu trong nước vừa là vị lãnh đạo cao nhất
của giới tu sĩ, được dân chúng tôn trọng như Phật, nên thường gọi ngài
là Phật sống.
Người ngoại quốc muốn đến kinh thành thì phải gặp biết bao nhiêu nổi khổ
niềm nguy trên những còn đường trắc trở cam go, đầy hầm hố chông gai,
trên những quãng đồng mênh mông đầy những tuyết sương, phải chịu những
cảnh chiếu đất màn trời và phải nhịn đói ngày nọ qua ngày kia. Và dầu có
trải qua những nổi ấy thì vừa đến nơi cũng chẳng khỏi bị người truy tầm
ra mà trục xuất liền.
Có một đôi người nhờ kiên chí nên chịu được khổ nhọc mà vào tận Lhassa,
nhưng ở không được mấy ngày thì lại bị người biết ra mà buộc phải trở
về. Trong số người bước chân được tới xứ Tây Tạng thì có ông W. W.
Rockhill, người Mỹ và ông R. P. Huc, người Pháp, đến tận thành Lhassa
vào năm 1844, ở được lâu và có viết ra quyển sách nhan đề: Souvenirs
d'un voyage dans la Tartarie, le Thibet et la Chine (Hồi ký về cuộc du
hành đến Tartarie, Tây Tạng và Trung hoa). Kế vào năm 1917, có bà
Alexandra David Néel, người Pháp, vào được xứ Tây Tạng, bèn giả ra hành
khất trong nước, mà sang đến Lhassa, có đem theo một nhà sư Tây Tạng làm
con nuôi. Trong hai tháng bà ở Lhassa, không ai biết rõ mà truy tầm, nên
bà khảo cứu được nhiều điều hay, sau về nước có viết ra quyển sách
Moderiesme Bouddhiste (Phật giáo hiện đại) và nhiều quyển khác có giá
trị cũng đều khảo cứu về Phật giáo Tây Tạng...
Tuy xứ Tây Tạng có đôi khi được người khảo luận về tôn giáo, phong tục,
chính trị, nhưng thực ra hiểu xứ Tây Tạng thì không mấy người hiểu cho
rõ ràng. Sự thật là, xứ Tây Tạng không mở cửa cho người ngoại quốc vào,
người Tây Tạng cũng không qua ngoại quốc mà du học, mà giao thông, quyền
chính trong nước lại thuộc về các tu sĩ, mà ở các nước khác bị cho là
lạc hậu rồi. Như vậy mà gần đây xứ Tây Tạng được tiến bộ một cách lạ
thường làm cho những người hay quan tâm về chính trị và kinh tế không
thể làm ngơ đi được! Sự duy tân cải cách của xứ Tây Tạng mường tượng như
của nước Nhật mới rồi. Cách đây vài mươi năm thì xứ Tây Tạng hãy còn
thuộc về nước Trung Quốc, cách đây vài mươi năm thì xứ Tây Tạng có một
đội binh chỉnh đốn theo lối hiện đại. Mà ngày nay thì đã thành ra một
nước độc lập và tự do, lại có quân binh hùng mạnh, hàng ngũ chỉnh tề và
dùng toàn vũ khí hiện đại mua ở Châu Âu hay là làm tại Lhassa.
Trong mấy tỉnh thành có sở điện tín, tại kinh đô bây giờ lại cũng có
dùng điện thoại, và tiền giấy cũng được dùng để mua bán trong nhân dân.
Ngày nay, xứ Tây Tạng được cải cách, được duy tân, thì theo lẽ sẽ chấp
nhận người ngoại quốc vào nước. Nhưng không, Tây Tạng tiến bộ chừng nào
thì lại dường như gắt gao thêm chừng ấy! Khi trước người Trung Quốc vào
ra được thong thả và thường hay lui tới thành Lhassa, nay cả người Trung
Quốc cũng không được bước chân vào. Còn ngoài biên thùy có cả đường dây
điện tín chạy đến kinh đô, nếu có người Châu Âu gần đến thì cả nước được
hay biết liền!
Như thế thì qua xứ Tây Tạng, đến thành Lhassa, chẳng phải là một câu
chuyện dễ thường nghe thấy.
Một người nước Anh là W. Montgomery Mc. Govern có ý muốn viếng xứ Tây
Tạng, vì ông là một nhà cách vật học (Antropologiste), có đọc sách về
Tây Tạng mà sanh mối quan tâm đối với dân tình, tập tục, tôn giáo, văn
chương và lời ăn tiếng nói của người Tây Tạng. Hơn nữa, ông còn có dịp
khảo cứu về những vấn đề cải cách và duy tân ở Đông Phương, càng được
biết thì càng mong mỏi được viếng qua xứ Tây Tạng.
Trước, ông có khảo cứu được rõ rệt về lời nói, cùng là cách ăn ở sinh
hoạt của người Tây Tạng, có hy vọng rằng một ngày nọ mình đến nơi thì sẽ
được lợi ích vô cùng. Ông cũng được may mà đem những điều khảo cứu ấy ra
thực hành, và khi sang Tây Tạng thì gặp những mùa đông, tuyết xuống bít
cả những triền núi, những đường đi, cho đến nỗi ngay người trong xứ cũng
không thể dời chân được.
Khi qua đến Tây Tạng, ông bèn đổi dạng, giả làm một lao công rất hèn,
mặt mày lưng ngực đều thoa một loại hóa chất (chất teinture diode) để
hóa trang. Lại không dám ăn ngon, không dám mặc đẹp, không dám ngũ
yên... còn người giúp việc đi theo lại đổi ra làm bậc phú thương cưỡi
ngựa tốt, mặc đồ sang trọng...
Khi đi gần đến kinh đô, chính phủ hay được liền sai quan quân đi tìm
kiếm trong mỗi làng.
Mấy người giúp việc và ông đều bị xét nhiều lần nhưng không một ai nhìn
ra được. Sau rốt, ông đến Lhassa. Bấy giờ người Tây Tạng mới hay ra ông
là người ngoại quốc, thì những nhà sư hăm dọa quyết không tha. Nhưng nhờ
chính phủ muốn che chở, bèn bắt ông giam tạm cho đến khi sự việc êm dịu
đi.
Ông ở Lhassa, được sáu tuần lễ, kế được phép trở về Ấn Độ (hồi đó còn
thuộc Anh) với một đội binh, là vì sợ ông đi một mình e tánh mạng không
toàn. Bấy giờ ông ra khỏi thành Lhassa, nhưng đã được thỏa chí nguyện,
được đọc nhiều kinh sách có giá trị, được hầu chuyện với những hạng
thượng lưu, và nhất là được biết qua cuộc sống, sinh hoạt của dân tộc
Tây Tạng.
Chú ý: Việc đăng nhập thường chỉ thực hiện một lần...
Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.60 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này. Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập
Thành viên đang online: Viên Hiếu Thành Huệ Lộc 1959 Bữu Phước Chúc Huy Minh Pháp Tự minh hung thich Diệu Âm Phúc Thành Phan Huy Triều Phạm Thiên Trương Quang Quý Johny Dinhvinh1964 Pascal Bui Vạn Phúc Giác Quý Trần Thị Huyền Chanhniem Forever NGUYỄN TRỌNG TÀI KỲ Dương Ngọc Cường Mr. Device Tri Huynh Thích Nguyên Mạnh Thích Quảng Ba T TH Tam Thien Tam Nguyễn Sĩ Long caokiem hoangquycong Lãn Tử Ton That Nguyen ngtieudao Lê Quốc Việt Du Miên Quang-Tu Vu phamthanh210 An Khang 63 zeus7777 Trương Ngọc Trân Diệu Tiến ... ...