Căn phòng lạnh. Tôi bước xuống nhà mở thêm chút sưởi và pha một tách trà
cho ấm. Trăng sáng ngoài cửa sổ. Đêm nay lạnh nên bầu trời thật trong,
không một chút mây. Những vì tinh tú của dải ngân hà trên cao trông thật
tỏ, tôi cảm tưởng như mình có thể với tay lên chạm được. Trời cũng đã
khuya, tôi đi thu dọn lại mấy quyển sách đọc dở dang, đặt lại trên kệ
cho yên một ngày, sắp xếp lại những cây viết trên bàn cho gọn.
Tôi thích viết mực nên cứ hay mua. Những dòng chữ viết bằng mực trên
trang giấy trắng là những ý nghĩ trở về nằm yên trong giờ phút hiện tại.
Như mây hóa thành mưa về đọng lại trên núi cao làm hồ nước trong phản
chiếu ánh trăng xanh. Mây làm sao có thể làm sáng được bóng trăng phải
không bạn, nó phải chuyển hoá thành hồ nước lặng yên mới được.
Ánh trăng mùa đông
Ánh trăng dường như sáng hơn vào những đêm mùa đông. Ánh trăng màu trắng
xanh. Có những đêm sau giờ ngồi thiền, bước đến cửa sổ nhìn xuống vườn,
thấy những bóng cây đổ dài trên sân tôi cứ ngỡ là mình quên tắt đèn
ngoài hiên.
Bạn có bao giờ đi dạo trên một con đường làng vào những đêm trăng sáng
chưa? Những giây phút ấy, ta cảm thấy được sự sống mãnh liệt của thiên
nhiên. Có lần tôi đi dạo với người thân trên một con đường quê. Không
gian ở vùng xa thành phố thật yên tĩnh, và trăng thật sáng. Đi giữa
thiên nhiên trong đêm, dường như thính giác của ta trở nên bén nhạy hơn.
Tôi có thể nghe được âm thanh của lá, của mây, của gió, của sự sống
trong cây cỏ. Quen sống giữa phố thị, bị giới hạn trong bốn bức tường,
bạn biết không, chúng ta vô tình cô lập sự sống của mình mà không hay.
Trong cuộc vô thường của đời sống, có bốn mùa thay đổi, có chuyện tử
sinh, có những ngày mưa và tháng nắng, được nắm tay đi với người thân
thương trong những bước chân thảnh thơi, là một hạnh phúc lớn. Và trên
đầu chúng tôi còn có ánh trăng xưa.
Hạnh phúc bao giờ cũng có mặt, nhưng chừng như khi lớn lên rồi thì khả
năng tiếp xúc với hạnh phúc của ta cũng bị giới hạn đi. Có lẽ vì ta có
nhiều nỗi sợ hơn khi phải đối diện trước một cuộc sống quá nhiều thay
đổi. Mà thay đổi thường có khuynh hướng đem đến những mất mát và khổ
đau. Đức Phật dạy, cuộc đời là khổ đau. Nhưng ngài cũng nói rằng ta vẫn
có thể sống hạnh phúc và an lạc, dẫu ở giữa một cuộc đời khổ đau ấy, vì
những gì ta nhìn chưa chắc là những gì ta thấy.
Chiếc lá thu xanh
Mấy tháng trước đây trời còn là mùa thu. Khu rừng nhỏ cạnh nhà và con
đường đi đến sở làm là một thế giới của màu sắc tuyệt đẹp. Tôi nghĩ mỗi
chiếc lá đều có một màu sắc cá biệt mà không thể có một chiếc lá thứ hai
giống như vậy, trong số vạn ngàn chiếc lá. Mấy hôm nay trên con đường
thiền hành mỗi trưa, tôi vẫn thỉnh thoảng tìm thấy một vài chiếc lá thu,
vẫn còn mới, chưa phai, nằm yên trên tuyết, dưới những cội cây lớn.
Bạn biết không, người ta nói vào mùa thu những chiếc lá mới bắt đầu hiện
rõ màu sắc thật sự của chúng. Những màu sắc rực rỡ cam, vàng, đỏ, tím...
mới chính là màu thật của lá. Màu xanh mà ta thấy vào mùa xuân, mùa hè,
là do diệp lục tố (chlorophyll) tạo nên nhờ sự quang hợp
(photosynthesis) với ánh sáng mặt trời. Vì cường độ của màu xanh ấy quá
mạnh nên nó che lấp đi màu thật của lá. Vào mùa thu, khi ánh sáng mặt
trời yếu đi, khi cây không còn đủ sức sản xuất diệp lục tố nữa, màu xanh
của nó sẽ bị phai mờ và màu sắc thật của những chiếc lá bắt đầu hiển lộ.
Trời thu đẹp là nhờ có trăm ngàn chiếc lá biết phơi bày màu sắc chân
thật của chúng. Bạn biết không, những màu sắc rực rỡ ấy lúc nào cũng có
mặt chứ không phải chỉ chờ đến mùa thu, nhưng chỉ vì chúng bị che khuất
bởi màu xanh của mùa hè mà thôi.
Mấy tháng trước trời vẫn còn thu, tôi đi dạo trong thiên nhiên giữa một
thế giới của ngàn màu sắc. Màu sắc bay trong không trung, màu sắc trải
đường đi, màu sắc phủ mặt hồ, màu sắc trôi trong đáy tách trà thơm...
Tôi nhớ mở đầu tác phẩm Anna Karenina, văn hào Leo Tolstoy viết: “Những
gia đình hạnh phúc đều giống như nhau, nhưng trong mỗi gia đình khổ đau
thì không có khổ đau nào giống với khổ đau nào hết.” Tolstoy là một đại
văn hào, ông có một cái nhìn rất sâu sắc về cuộc đời. Có lẽ trong cuộc
đời, ông đã chứng kiến quá nhiều tình cảnh khổ đau mà hạnh phúc thì
chừng như quá giới hạn. Nhưng bạn biết không, tôi không nghĩ như vậy.
Tôi muốn viết là: “Trong cuộc đời này, những khổ đau có thể giống nhau,
nhưng mỗi hạnh phúc đều rất đặc biệt và kỳ diệu theo một lối riêng của
nó.”
Bạn hãy bước ra ngoài một sáng mùa thu. Sau một cơn mưa sớm, nắng lên
tan sương mù, có tiếng lá rơi trên lá, màu sắc trên màu sắc; mỗi tờ lá
là một vẻ đẹp thiên nhiên rất công phu và nhiệm mầu, không thể so sánh
được. Nhưng cuộc đời, nhiều khi ta cứ ngỡ chúng chỉ có mỗi một màu xanh
tầm thường mà thôi!
Sự sống rộng lớn
Chắc bạn cũng còn nhớ câu chuyện về cô Kisagotami. Kisagotami là một
thiếu phụ còn trẻ, vừa mất một đứa con chưa đầy một tuổi. Trong cơn đau
khổ cùng cực, cô cứ ôm chặt xác đứa con trong lòng và đi khắp nơi, tin
rằng sẽ có một phương thuốc làm con mình sống lại. Dân làng cho rằng có
lẽ cô vì quá buồn khổ nên đã hóa điên, họ trốn tránh cô. Có một người
thấy vậy thương hại, đến khuyên cô hãy tìm gặp đức Phật, ngài sẽ giúp
cho. Khi gặp đức Phật, Kisagotami kể lại tình cảnh của mình và cầu xin
đức Phật làm cho đứa con yêu dấu được sống lại. Đức Phật từ bi nhìn cô
bảo: “Ta biết có một phương cách, nhưng cô phải xin được cho ta một hạt
cải từ một căn nhà nào mà trong gia đình chưa từng có người chết. Cô xin
được rồi mang về đây, ta sẽ làm cho con của cô sống lại.” Cô nghe lời
đức Phật, đi vào làng tìm đến mỗi nhà. Nhưng nhà nào cô gõ cửa hỏi cũng
đều có người đã qua đời. Rồi một buổi sáng cô chợt hiểu! Căn nhà mà cô
muốn tìm, nó không có thật trên cuộc đời này. Cô đi vào rừng chôn xác
đứa con mình và trở lại gặp đức Phật. Đức Phật nói: “Cô đừng bao giờ
nghĩ là chỉ có riêng mình mới phải đối diện với những khổ đau, cho dù nó
có to tát đến đâu. Vô thường là luật tự nhiên của cuộc sống, không một
ai có thể tránh được.” Và Kisagotami đã trở thành một nữ đệ tử lớn của
Phật.
Khổ đau là một sự thật. Ta không nên và không thể nào chối bỏ sự thật.
Nhưng ta cũng đừng bao giờ tự cô lập và cá nhân hóa khổ đau của ta, và
giữ nó cho riêng mình. Kisagotami nhờ thôi nắm giữ khổ đau của mình,
không còn cho nó là duy nhất, là cá biệt, mà cô đã được giải thoát. Có
những khổ đau rất to tát, nó có thể đè nát ta, nhưng bạn biết không,
cuộc đời này rộng lớn hơn thế. Sự sống này có thể dung chứa tất cả mọi
khổ đau, nếu ta có khả năng nhìn sâu sắc và mở rộng con tim của mình.
Tối nay tôi có đi nghe một nguời quen nói chuyện về vấn đề sống hạnh
phúc. Chị chia sẻ với chúng tôi về kinh nghiệm làm sao ta có thể sống
hạnh phúc giữa một cuộc đời bận rộn và khó khăn. Có nhiều cách để ta
chuyển hóa khổ đau. Ta có thể đối diện với chúng, hoặc ta có thể cứ tiếp
tục vun trồng hạnh phúc của mình. Mà tôi hiểu chị, tại sao ta lại phải
nói đến khổ đau trong khi ta có thể nói đến hạnh phúc, phải không bạn?
Cuộc sống này to lớn hơn những khổ đau có mặt. Mặc dầu nhiều lúc ta vẫn
chưa có khả năng ý thức được sự thật ấy.
Ngoài trời đã khuya. Trăng lên cao qua những nhánh cây mùa đông khô nhỏ.
Tôi thắp một ngọn nến. Một ngọn lửa nhỏ vàng yên lặng. Trên đầu tôi có
vạn ngàn vì tinh tú hiện hữu. Bạn biết không, người ta nói cơ thể của ta
cũng được làm bằng cùng những nguyên tố cấu tạo nên dải ngân hà kia! Sự
sống này đâu có giới hạn.
Giọt nước có buồn không?
Có lần tôi được nghe một bài hát của Trịnh Công Sơn với những ý lạ:
“Biển sóng đừng xô nhau, ta xô biển lại sóng về đâu? Biển sóng đừng xô
ta, ta xô biển lại sóng nằm đau!” Ông kể, ông viết bài đó do cảm hứng
khi nghe tụng câu kinh Bát-nhã “Gate, Gate, Paragate, Parasamgate, Bodhi
Svaha.” Ông giải thích ý mình: “Tuy là do cảm hứng bắt nguồn từ câu
kinh, nhưng nó không nương tựa gì câu kinh cả. Tôi muốn nói, sống trong
cuộc đời, ta đừng nuôi thù hận, đừng có ác ý trong cuộc tình. Đừng để
trong tình thương có bóng dáng thù địch, của lòng sân hận. Sóng xô ta,
ta xô lại sóng. Biết bao giờ mới đến được bờ bên kia của tịch lặng, của
bình an!”
Ông nói về những cuộc tình, mà cuộc đời cũng thế, bạn có nghĩ vậy không?
Vì cuộc đời cũng được làm bằng những mối liên hệ giữa ta với người chung
quanh. Mà nếu mỗi lần “sóng xô ta” rồi “ta xô lại sóng”, thì biết bao
giờ biển khổ này mới được yên, tâm hồn này mới được tĩnh lặng, phải
không bạn?
Tôi nghĩ sự tu tập trước hết là để đem lại cho ta một tấm lòng. Một tấm
lòng, một con tim rộng lớn, không nhỏ nhen, không nghi kỵ, không xô đẩy
nhau. Một tấm lòng không cô lập, không cố chấp. Một tấm lòng vững chãi
và thảnh thơi có khả năng che chở và soi sáng ta giữa cuộc đời. Với tấm
lòng rộng mở ấy, mọi khổ đau sẽ được chuyển hóa.
Tôi có thể nói cho bạn nghe về sự cần thiết của sự đổi thay và vô thường
trong cuộc sống. Tôi có thể nói về một thực tại nhiệm mầu. Tôi có thể kể
cho bạn nghe làm sao ta có thể tiếp xúc được với hạnh phúc, trong khi
hiện tại là khổ đau.... Nhưng tôi nghĩ chữ nghĩa thì bao giờ cũng quá dễ
dàng, và nhiều khi còn là thừa thãi! Tôi vẫn còn đang thực tập những gì
mình đã được dạy. Có những ngày thân tôi đau, tâm tôi bất an, hạnh phúc
dường như là chuyện của hôm qua. Những ngày ấy, tôi bước ra ngoài, tập
đi thiền hành trên con đường nhỏ, nhìn trời xanh mây trắng, có những đàn
ngỗng trời bay ngang qua kêu vang không trung. Tôi tập nương tựa vào sự
vững vàng của con đường mình đi, vào trời xanh mây trắng, vào hạnh phúc
của những người chung quanh. Hạnh phúc đâu phải chỉ có mặt trong một
không gian hoặc thời gian nào giới hạn của riêng tôi! Nó rộng lớn hơn
thế. Sự sống của tôi và bạn không có một đoạn cuối, dầu khổ đau hay hạnh
phúc. Nó là một tiến trình tiếp tục mà ta có thể bắt đầu lại bất cứ lúc
nào!
Đêm nay trăng sáng yên ngoài cửa sổ. Trong căn phòng viết nhỏ của tôi có
một vùng ánh sáng nhỏ tĩnh lặng. Cho rằng cuộc đời này là khổ đau, hoặc
hạnh phúc, cũng còn là vội vàng và giới hạn quá. Trên bàn viết, tôi có
chép lại một bài thơ của bác Ngọc Quế in trong tập sách bác gửi tặng nhà
hôm nào:
Ngàn năm
Giọt nước có buồn không
Sao vẫn long lanh
Dưới ánh hồng
Trên cánh sen vàng
Ai biết được
Ngàn năm
Giọt nước có buồn không.
Đêm đã khuya. Tôi thổi tắt ngọn nến trên bàn. Một làn khói tỏa nhẹ dưới
ánh trăng xanh.