Thiền quán cũng tương tự như một hành động giữ thăng bằng của tâm. Bạn  cố gắng phát triển hai phẩm chất riêng biệt của tâm - niệm và định. Lý  tưởng nhất là hai yếu tố này làm việc chung với nhau. Chúng hỗ tương cho  nhau. Vì vậy, điều quan trọng là chúng ta cần phải phát triển hai yếu tố  này song song với nhau và giữ cho chúng được quân bình. Nếu một cái này  trội hơn và lấn áp cái kia, tâm ta sẽ mất đi sự thăng bằng và việc thiền  tập không thể thực hiện.
Vipassana meditation is something of a mental balancing act. You are going to be cultivating two separate qualities of the mind--mindfulness and concentration. Ideally these two work together as a team. They pull in tandem, so to speak. Therefore it is important to cultivate them side-by-side and in a balanced manner. If one of the factors is strengthened at the expense of the other, the balance of the mind is lost and meditation impossible.
 
  Định và niệm là hai chức năng hoàn toàn khác biệt. Mỗi cái giữ một vai  trò riêng biệt trong thiền tập, và sự liên hệ giữa chúng với nhau cũng  rất là rõ ràng và tế nhị. Định còn được gọi là trạng thái nhất tâm. Nó  gồm có sự ép buộc chú tâm vào một điểm cố định. Xin lưu ý đến chữ ép  buộc. Định là một hoạt động có tính cách cưỡng ép và bắt buộc. Nó có thể  được phát triển bởi sự ép buộc đơn thuần bằng sức mạnh kiên trì của ý  chí. Và khi đã được phát triển rồi, nó vẫn duy trì một phần nào tính  chất ép buộc đó. 
Concentration and mindfulness are distinctly different functions. They each have their role to play in meditation, and the relationship between them is definite and delicate. Concentration is often called one-pointedness of mind. It consists of forcing the mind to remain on one static point. Please note the word FORCE. Concentration is pretty much a forced type of activity. It can be developed by force, by sheer unremitting willpower. And once developed, it retains some of that forced flavor. 
 
  Ngược lại, chính niệm là một chức năng rất khéo léo, nó đưa đến một sự  nhạy cảm tinh tế. Định và niệm là hai người bạn đồng sự cùng đi trên con  đường thiền tập. Niệm là một người bạn rất tế nhị. Nó chú ý và ghi nhận  hết mọi sự việc. Và định mang lại sức mạnh. Nó giúp cho sự chú ý ấy được  giữ yên trên một đề mục duy nhất. Niệm chọn đối tượng thiền quán, và ghi  nhận khi nào sự chú ý của mình bị xao lãng. Định là kẻ thật sự làm công  việc giữ cho sự chú ý được ở yên trên đối tượng ấy. Nếu một trong hai  yếu tố này bị yếu, công phu thiền tập của ta sẽ lập tức bị sụp đổ ngay.
Mindfulness, on the other hand, is a delicate function leading to refined sensibilities. These two are partners in the job of meditation. Mindfulness is the sensitive one. He notices things. Concentration provides the power. He keeps the attention pinned down to one item. Ideally, mindfulness is in this relationship. Mindfulness picks the objects of attention, and notices when the attention has gone astray. Concentration does the actual work of holding the attention steady on that chosen object. If either of these partners is weak, your meditation goes astray.
 
  Ta có thể định nghĩa: định là một khả năng tập trung tâm ý trên một đối  tượng duy nhất và không gián đoạn, một trạng thái nhất tâm. Cũng cần nên  nhấn mạnh, chính định là một trạng thái nhất tâm hiền thiện. Có  nghĩa là nó không bị ảnh hưởng bởi tham, sân và si. Cũng có những trạng  thái nhất tâm bất thiện, nhưng chúng không đưa ta đến giải thoát. Bạn có  thể đạt được nhất tâm trong một trạng thái mê đắm dục lạc. Nhưng nó  không đưa bạn đi đến đâu cả. Chú tâm không gián đoạn vào một đối tượng  thù ghét sẽ không giúp ích gì cho ta. Thật ra, những trạng thái định bất  thiện ấy rất là ngắn ngủi, nhất là khi ta dùng chúng để làm hại kẻ khác.  Chính định tự nó không bao giờ bị ảnh hưởng bởi những thứ xấu xa ấy. 
 Định là một trạng thái khi tâm được gom tụ lại, và nhờ đó có được cường  độ và sức mạnh. Chúng ta có thể ví nó với một chiếc kính lúp. Những tia  nắng chiếu rọi xuống bề mặt của một tờ giấy không làm được gì khác hơn  là sưởi ấm nó. Nhưng cũng cùng bấy nhiêu đó tia nắng đó, nếu ta dùng một  cái kính lúp để hội tụ chúng lại, chiếu rọi vào một điểm duy nhất, tờ  giấy sẽ bốc cháy. Định lực chính là chiếc kính lúp. Nó chế tác ra một  sức mạnh đốt nóng cao độ, cần thiết, giúp ta soi chiếu vào những ngõ  ngách sâu kín trong tâm. Chính niệm chọn đối tượng cho chiếc kính lúp  soi lên, và rồi nó nhìn qua thấu kính ấy để xem những gì đang có mặt.
Concentration could be defined as that faculty of the mind which focuses single mindedly on one object without interruption. It must be emphasized that true concentration is a wholesome one-pointedness of mind. That is, the state is free from greed, hatred and delusion. Unwholesome one-pointedness is also possible, but it will not lead to liberation. You can be very single-minded in a state of lust. But that gets you nowhere. Uninterrupted focus on something that you hate does not help yo at all. In fact, such unwholesome concentration is fairly short-lived even when it is achieved--especially when it is used to harm others. True concentration itself is free from such contaminants. It is a state in which the mind is gathered together and thus gains power and intensity. We might use the analogy of a lens. Parallel waves of sunlight falling on a piece of paper will do no more than warm the surface. But the same amount of light, when focused through a lens, falls on a single point and the paper bursts into flames. Concentration is the lens. It produces the burning intensity necessary to see into the deeper reaches of the mind. Mindfulness selects the object that the lens will focus on and looks through the lens to see what is there.
 
  Ta nên xem định lực như là một công cụ, một phương tiện. Và cũng như mọi  công cụ khác, nó có thể được dùng cho mục đích tốt hoặc xấu. Một con dao  bén có thể được dùng để chạm trổ những đường nét mỹ thuật, và cũng được  dùng để gây thương tích cho kẻ khác. Tất cả đều tùy vào người sử dụng.  Định lực cũng vậy. Sử dụng đúng, nó có thể giúp đưa ta đến bến bờ giải  thoát. Nhưng nó cũng có thể được dùng để phục vụ cho bản ngã. Nó có thể  được sử dụng trong một khuôn khổ của sự thành đạt và tranh đua. Bạn có  thể dùng định lực để thống trị kẻ khác. Bạn có thể dùng nó cho một mục  tiêu ích kỷ. 
  Thật ra, vấn đề là định lực tự nó không thể giúp cho ta nhìn thấy chính  mình được. Nó không thể làm sáng tỏ được những vấn đề căn bản của ngã  chấp và tự tính của khổ đau. Ta có thể dùng nó để đào sâu vào những  trạng thái tâm lý sâu kín. Nhưng dù vậy, ta vẫn không hiểu được năng lực  của ngã chấp. Chỉ có chính niệm mới có thể làm được việc đó. Nếu như  chính niệm không có mặt để nhìn vào thấu kính ấy, để thấy được những gì  đã được định lực phơi bày, thì tất cả chỉ là công dã tràng. Chỉ có chính  niệm mới hiểu. Chỉ có chính niệm mới làm phát sinh tuệ giác. Định lực  vẫn còn bị nhiều giới hạn khác.
Concentration should be regarded as a tool. Like any tool, it can be used for good or for ill. A sharp knife can be used to create a beautiful carving or to harm someone. It is all up to the one who uses the knife. Concentration is similar. Properly used, it can assist you towards liberation. But it can also be used in the service of the ego. It can operate in the framework of achievement and competition. You can use concentration to dominate others. You can use it to be selfish. The real problem is that concentration alone will not give you a perspective on yourself. It won't throw light on the basic problems of selfishness and the nature of suffering. It can be used to dig down into deep psychological states. But even then, the forces of egotism won't be understood. Only mindfulness can do that. If mindfulness is not there to look into the lens and see what has been uncovered, then it is all for nothing. Only mindfulness understands. Only mindfulness brings wisdom. Concentration has other limitations, too.
 
  Những trạng thái định thâm sâu chỉ có thể đạt được trong những môi  trường đặc biệt và thích hợp. Những người tu Phật đã bỏ ra rất nhiều  công sức để xây dựng các thiền đường và tu viện. Mục đích chính là tạo  nên một khung cảnh, điều kiện yên tĩnh để ta có thể phát huy được khả  năng định này. Không có tiếng động ồn ào, không bị gián đoạn. Và cũng  quan trọng không kém là tạo cho hành giả một môi trường tình cảm an ổn.  Sự phát triển định lực sẽ bị ngăn chận bởi 5 điều chướng ngại, như ta đã  trình bày trong chương 12. Đó là: ham muốn dục lạc, ghét bỏ, hôn trầm,  kích động và nghi ngờ.
Really deep concentration can only take place under certain specific conditions. Buddhists go to a lot of trouble to build meditation halls and monasteries. Their main purpose is to create a physical environment free of distractions in which to learn this skill. No noise, no interruptions. Just as important, however, is the creation of a distraction-free emotional environment. The development of concentration will be blocked by the presence of certain mental states which we call the five hindrances. They are greed for sensual pleasure, hatred, mental lethargy, restlessness, and mental vacillation. We have examined these mental states more fully in Chapter 12.
 
  Tu viện là một môi trường mà những tình cảm náo động và phiền toái này  sẽ được giới hạn đến mức tối đa. Những người khác phái không sống chung  với nhau. Nhờ vậy, dục vọng ít có cơ hội khởi lên. Ta không được phép  giữ một tài vật gì, nhờ vậy sẽ tránh được những sự tranh chấp, chiếm  hữu, giúp giảm đi cơ hội của sự tham lam và thèm khát. Ta cũng cần nên  nhắc đến một chướng ngại khác nữa của định lực. Trong một trạng thái  định thâm sâu, ta có thể bị thu hút vào đối tượng thiền định của mình,  và quên hết mọi vấn đề nhỏ nhặt khác. Ví dụ như là thân ta, ta là ai, và  tất cả những thứ khác quanh mình. Chính ở chỗ này mà tu viện lại là một  môi trường rất thích hợp. Ở đây, chúng ta có người khác lo cho mình bằng  cách chăm sóc những nhu cầu vật chất như là thức ăn, chỗ ngủ và an ninh  của ta. Không có những bảo đảm đó, ta sẽ do dự và không bao giờ dám đi  vào những mức định thâm sâu hơn.
A monastery is a controlled environment where this sort of emotional noise is kept to a minimum. No members of the opposite sex are allowed to live together there. Therefore, there is less opportunity for lust. No possessions are allowed. Therefore, no ownership squabbles and less chance for greed and coveting. Another hurdle for concentration should also be mentioned. In really deep concentration, you get so absorbed in the object of concentration that you forget all about trifles. Like your body, for instance, and your identity and everything around you. Here again the monastery is a useful convenience. It is nice to know that there is somebody to take care of you by watching over all the mundane matters of food and physical security. Without such assurance, one hesitates to go as deeply into concentration as one might.
 
  Ngược lại, chính niệm không bao giờ có những vấn đề này. Chính niệm  không bị phụ thuộc, và cũng không đòi hỏi phải có một hoàn cảnh hoặc môi  trường đặc biệt nào hết. Chính niệm chỉ là một chức năng ghi nhận. Vì  vậy, nó có thể tự do ghi nhận bất cứ một cái gì khởi lên - tham dục,  ghét bỏ, tiếng ồn ào. Chính niệm không hề bị giới hạn bởi bất cứ một  điều kiện nào. Nó có thể có mặt trong bất cứ lúc nào và bất cứ hoàn cảnh  nào. Và chính niệm cũng không cần phải có một đối tượng cố định để tập  trung. Nó quán sát sự thay đổi. Có nghĩa là nó có vô số những đối tượng  khác nhau để chú ý. Nó chỉ theo dõi những gì đi ngang qua tâm ta, và  không phân loại. Những sự xao lãng và gián đoạn cũng được ghi nhận cùng  với một sự chú tâm như bất cứ một đề mục thiền quán chủ yếu nào khác.  Trong trạng thái chính niệm, sự chú ý của ta biến chuyển theo bất cứ sự  thay đổi nào có mặt trong tâm. “Thay đổi, thay đổi, thay đổi... Bây giờ  là cái này, bây giờ là cái này, và bây giờ là cái này...”
Mindfulness, on the other hand, is free from all these drawbacks. Mindfulness is not dependent on any such particular circumstance, physical or otherwise. It is a pure noticing factor. Thus it is free to notice whatever comes up--lust, hatred, or noise. Mindfulness is not limited by any condition. It exists to some extent in every moment, in every circumstance that arises. Also, mindfulness has no fixed object of focus. It observes change. Thus it has an unlimited number of objects of attention. It just looks at whatever is passing through the mind and it does not categorize. Distractions and interruptions are noticed with the same amount of attention as the formal objects of meditation. In a state of pure mindfulness your attention just flows along with whatever changes are taking place in the mind. "Shift, shift, shift. Now this, now this, and now this."
 
  Chúng ta không thể làm phát triển chính niệm bằng sự ép buộc. Nghiến  răng, gồng người dùng ý chí cũng sẽ không đem lại cho ta một ích lợi  nào. Mà thật ra, nó còn làm trở ngại cho sự tiến bộ của ta nữa. Chính  niệm không thể nào được phát huy bằng một sự tranh đấu. Nó chỉ tăng  trưởng bằng sự hiểu biết, bằng sự buông bỏ, bằng cách dừng yên lại trong  giây phút hiện tại, và giữ cho mình được thoải mái với bất cứ điều gì ta  đang trải nghiệm. Nhưng điều đó không có nghĩa là chính niệm tự động sẽ  xảy ra. Ngược lại thế. Nó đòi hỏi một năng lượng. Nó đòi hỏi một sự tinh  tiến. Nhưng sự tinh tiến này không phải là dùng sức mạnh ép buộc. Chính  niệm được phát triển bằng một sự cố gắng dịu dàng. Ta nuôi dưỡng chính  niệm bằng cách thường xuyên nhẹ nhàng nhắc nhở mình, biết theo dõi và  chú ý đến những gì đang có mặt trong giây phút hiện tại. Kiên trì và từ  tốn là bí quyết. Chính niệm đươc nuôi dưỡng bằng sự thường xuyên mang ta  trở về trong trạng thái tỉnh thức, một cách dịu dàng, nhẹ nhàng và thật  từ tốn.
You can't develop mindfulness by force. Active teeth gritting willpower won't do you any good at all. As a matter of fact, it will hinder progress. Mindfulness cannot be cultivated by struggle. It grows by realizing, by letting go, by just settling down in the moment and letting yourself get comfortable with whatever you are experiencing. This does not mean that mindfulness happens all by itself. Far from it. Energy is required. Effort is required. But this effort is different from force. Mindfulness is cultivated by a gentle effort, by effortless effort. The meditator cultivates mindfulness by constantly reminding himself in a gentle way to maintain his awareness of whatever is happening right now. Persistence and a light touch are the secrets. Mindfulness is cultivated by constantly pulling oneself back to a state of awareness, gently, gently, gently.
 
  Ta cũng không thể nào sử dụng chính niệm cho sự ích kỷ được. Chính niệm  là một ý thức không có một cái ngã. Trong một trạng thái chính niệm  thuần túy không có cái “tôi.” Vì vậy sẽ không có một cái “tôi” nào để mà  “cho tôi” hoặc “của tôi” được cả. Trái lại, chính niệm mang đến cho ta  một cái nhìn rõ ràng và chân thật về mình. Nó giúp ta có thể bước lùi  lại một bước, ra khỏi những ham muốn và ghét bỏ, để có thể thật sự nhìn  lại chính mình và nói “À, thì ra tôi thật sự là như vậy!”
Mindfulness can't be used in any selfish way, either. It is nonegoistic alertness. There is no 'me' in a state of pure mindfulness. So there is no self to be selfish. On the contrary, it is mindfulness which gives you the real perspective on yourself. It allows you to take that crucial mental step backward from your own desires and aversions so that you can then look and say, "Ah ha, so that's how I really am."
 
  Trong trạng thái chính niệm, ta sẽ thật sự thấy được rõ mình là người  như thế nào. Ta thấy được thái độ ích kỷ của mình. Ta thấy được những  khổ đau của mình. Và ta cũng thấy được mình đã tự tạo nên những khổ đau  ấy ra sao. Ta thấy mình đã gây nên đau đớn cho kẻ khác. Ta nhìn xuyên  thấu qua những lớp giả tạo mà bình thường ta vẫn dùng để tự lừa dối  mình, và nhìn thấy được sự thật! Chính niệm sẽ đưa ta đến tuệ giác.
In a state of mindfulness, you see yourself exactly as you are. You see your own selfish behavior. You see your own suffering. And you see how you create that suffering. You see how you hurt others. You pierce right through the layer of lies that you normally tell yourself and you see what is really there. Mindfulness leads to wisdom.
 
  Chính niệm không bao giờ cố gắng để đạt đến một cái gì hết. Nó chỉ nhìn  và theo dõi. Vì vậy, sự ham muốn và sự ghét bỏ không có chỗ đứng. Sự  tranh đua và chiến đấu để thành công cũng không có giá trị gì trong quá  trình này. Chính niệm không nhắm đến một mục tiêu nào cả. Nó chỉ quán  sát những gì đang hiện hữu.
Mindfulness is not trying to achieve anything. It is just looking. Therefore, desire and aversion are not involved. Competition and struggle for achievement have no place in the process. Mindfulness does not aim at anything. It just sees whatever is already there.
 
  Niệm có một chức năng rộng lớn và to tát hơn định. Niệm bao gồm tất cả.  Ngược lại, định có tính cách chọn lọc và phân biệt. Nó chú tâm vào một  cái duy nhất và bỏ ra ngoài tất cả những cái khác. Chính niệm thu nhận  hết. Nó lùi lại đứng bên ngoài tụ điểm của sự chú tâm, và nhanh nhẹn ghi  nhận hết tất cả những sự thay đổi nào khởi lên. Nếu bạn chú tâm vào một  tảng đá, định lực sẽ chỉ thấy có mỗi mình tảng đá. Ngược lại, chính niệm  sẽ bước ra ngoài tiến trình ấy, nó ý thức được tảng đá, ý thức được định  lực tập trung trên tảng đá, ý thức được cường độ của nó, và lập tức ghi  nhận bất cứ một sự thay đổi nào của sự chú tâm khi định lực bị xao lãng.  Chính niệm sẽ ghi nhận khi có một sự xao lãng xảy ra, và cũng là chính  niệm sẽ mang sự chú ý của ta trở về với tảng đá. Niệm lực khó phát triển  hơn định lực, vì nó là một chức năng rất rộng lớn và sâu sắc. Định chỉ  là một sự tập trung tâm ý, cũng giống như một tia sáng la-ser. Nó có năng  lực đốt cháy và đi thẳng vào trong tâm thức ta và soi sáng những gì đang  có mặt ở đó. Nhưng có điều nó không hiểu được những gì nó thấy. Chính  niệm có thể quán xét cơ chế hình thành của lòng ích kỷ và thấu hiểu  những gì nó thấy. Chỉ có chính niệm mới có thể xuyên thủng được tấm màn  bí mật của khổ đau và cơ chế bất toại nguyện. Chính niệm có thể khai  phóng bạn!
Mindfulness is a broader and larger function than concentration. it is an all-encompassing function. Concentration is exclusive. It settles down on one item and ignores everything else. Mindfulness is inclusive. It stands back from the focus of attention and watches with a broad focus, quick to notice any change that occurs. If you have focused the mind on a stone, concentration will see only the stone. Mindfulness stands back from this process, aware of the stone, aware of the concentration focusing on the stone, aware of the intensity of that focus and instantly aware of the shift of attention when concentration is distracted. It is mindfulness which notices the distraction which has occurred, and it is mindfulness which redirects the attention to the stone. Mindfulness is more difficult to cultivate than concentration because it is a deeper-reaching function. Concentration is merely focusing of the mind, rather like a laser beam. It has the power to burn its way deep into the mind and illuminate what is there. But it does not understand what it sees. Mindfulness can examine the mechanics of selfishness and understand what it sees. Mindfulness can pierce the mystery of suffering and the mechanism of discomfort. Mindfulness can make you free.
 
  Tuy nhiên, ở đây lại là một tình huống loanh quanh bế tắc. Chính niệm  không hề phản ứng lại với những gì nó thấy. Nó chỉ nhìn và hiểu. Chính  niệm là tinh hoa của sự nhẫn nại. Vì vậy, những gì ta thấy cần phải được  chấp nhận hoàn toàn, thừa nhận và quán sát một cách bình thản. Điều này  không dễ, nhưng nó vô cùng cần thiết. Chúng ta si mê, ích kỷ, tham lam  và rất khoe khoang. Ta ham mê sắc dục và ưa nói dối. Đó là sự thật.  Chính niệm có nghĩa là nhìn thấy những sự thật này và biết nhẫn nại với  mình, biết chấp nhận con người thật của mình. Nhưng việc làm đó rất  ngược đời. Ta không muốn công nhận nó. Ta muốn chối bỏ nó, hoặc thay đổi  nó, hoặc bào chữa cho nó. Nhưng sự chấp nhận lại chính là cốt tủy của  chính niệm. Nếu chúng ta muốn được trưởng thành trong chính niệm, ta  phải biết chấp nhận những gì mà chính niệm tìm thấy. Nó có thể là sự  nhàm chán, bức rức hoặc sợ hãi. Nó có thể là sự yếu đuối, thiếu kém,  hoặc lỗi lầm. Là gì đi chăng nữa, thì đó cũng là con người thật của ta.  Đó là một hiện thực.
There is, however, another Catch-22. Mindfulness does not react to what it sees. It just sees and understands. Mindfulness is the essence of patience. Therefore, whatever you see must be simply accepted, acknowledged and dispassionately observed. This is not easy, but it is utterly necessary. We are ignorant. We are selfish and greedy and boastful. We lust and we lie. These are facts. Mindfulness means seeing these facts and being patient with ourselves, accepting ourselves as we are. That goes against the grain. We don't want to accept. We want to deny it. Or change it, or justify it. But acceptance is the essence of mindfulness. If we want to grow in mindfulness we must accept what mindfulness finds. It may be boredom, irritation, or fear. It may be weakness, inadequacy, or faults. Whatever it is, that is the way we are. That is what is real.
 
  Chính niệm chấp nhận hoàn toàn những gì có mặt. Nếu bạn muốn chính niệm  được tăng trưởng thì chấp nhận một cách kiên nhẫn là phương cách duy  nhất. Bởi vì chính niệm chỉ có thể được phát triển nhờ vào sự thực tập  chính niệm liên tục, nhờ vào sự cố gắng duy trì chính niệm, và những  điều đó cũng có nghĩa là kiên nhẫn. Ta không thể ép buộc và cũng không  thể thúc ép tiến trình ấy. Nó sẽ tiến triển theo nhịp độ riêng của chính  nó.
Mindfulness simply accepts whatever is there. If you want to grow in mindfulness, patient acceptance is the only route. Mindfulness grows only one way: by continuous practice of mindfulness, by simply trying to be mindful, and that means being patient. The process cannot be forced and it cannot be rushed. It proceeds at its own pace.
 
  Trong thiền tập, niệm và định lúc nào cũng đi đôi với nhau. Chính niệm  dẫn lối cho định lực. Chính niệm giữ vai trò của một vị giám đốc điều  hành. Định lực cung cấp năng lực cho chính niệm, giúp nó có thể xuyên  thấu được vào những bình diện sâu kín nhất trong tâm thức. Kết quả của  sự hợp tác đó là một tuệ giác và hiểu biết sâu sắc. Hai yếu tố niệm và  định cần phải được kết hợp với nhau một cách quân bình. Nhưng cũng cần  hơi nhấn mạnh  yếu tố chính niệm một chút, vì chính niệm là trái  tim của thiền quán. Những tầng định thâm sâu nhất thật ra cũng không  thật sự cần thiết cho sự tu tập giải thoát. Dù vậy, một sự cân bằng bao  giờ cũng rất quan trọng. Tỉnh thức, chú ý nhiều quá mà không có sự tĩnh  lặng sẽ dẫn đến một trạng thái nhạy cảm cuồng nhiệt quá độ, tương tự như  trường hợp lạm dụng chất gây ảo giác (LSD). Quá nhiều sự tập trung, tĩnh  lặng mà không có sự tỉnh thức, chú ý, sẽ dẫn đến triệu chứng “ông Phật  bằng đá”, khi ta ngồi yên bất động và không biết gì hết, tĩnh lặng như  một khối đá! Cả hai trường hợp ấy đều nên tránh.
Concentration and mindfulness go hand-in-hand in the job of meditation. Mindfulness directs the power of concentration. Mindfulness is the manager of the operation. Concentration furnishes the power by which mindfulness can penetrate into the deepest level of the mind. Their cooperation results in insight and understanding. These must be cultivated together in a balanced ratio. Just a bit more emphasis is given to mindfulness because mindfulness is the center of meditation. The deepest levels of concentration are not really needed to do the job of liberation. Still, a balance is essential. Too much awareness without calm to balance it will result in a wildly over sensitized state similar to abusing LSD. Too much concentration without a balancing ratio of awareness will result in the 'Stone Buddha' syndrome. The meditator gets so tranquilized that he sits there like a rock. Both of these are to be avoided.
 
  Giai đoạn mới bắt đầu của sự tu tập thiền quán đặc biệt rất tế nhị. Nếu  ta quá chú trọng đến chính niệm trong thời điểm này, nó sẽ làm chậm trễ  cho sự phát triển định lực. Khi mới bắt đầu tập ngồi thiền, một trong  những điều đầu tiên bạn ghi nhận là tâm ý mình náo động và bận rộn vô  cùng. Truyền thống Nam tông gọi hiện tượng đó là “tâm con khỉ”. Trong  truyền thống Tây tạng, nó được ví như một dòng thác tư tưởng. Nếu trong  thời điểm này, bạn chú trọng đến yếu tố niệm thì sẽ có quá nhiều đối  tượng để chú ý, đến nỗi việc định tâm không thể thực hiện được. Đừng nản  lòng. Điều này xảy ra cho tất cả mọi người. Và có một giải pháp rất đơn  giản. Trong giai đoạn đầu, hãy dồn hết công phu vào việc đạt đến trạng  thái nhất tâm. Hãy kiên nhẫn thực tập, tiếp tục mang tâm mình trở lại  với một đối tượng duy nhất, một lần, một lần nữa, rồi thêm lần nữa...  Hãy kiên trì thực tập. Những bài thực tập và hướng dẫn cho phương pháp  này đã được trình bày trong chương 7 và 8. Sau một vài tháng thực tập,  bạn sẽ có được một định lực đáng kể. Và từ đó bạn có thể mang định lực  này ứng dụng vào chính niệm. Nhưng bạn nhớ giữ cho quân bình, đừng để  định lực nhiều quá sẽ đưa ta đến một trạng thái sững sờ, ngớ ngẩn.
The initial stages of mental cultivation are especially delicate. Too much emphasis on mindfulness at this point will actually retard the development of concentration. When getting started in meditation, one of the first things you will notice is how incredibly active the mind really is. The Theravada tradition calls this phenomenon 'monkey mind'. The Tibetan tradition likens it to a waterfall of thought. If you emphasize the awareness function at this point, there will be so much to be aware of that concentration will be impossible. Don't get discouraged. This happens to everybody. And there is a simple solution. Put most of your effort into one-pointedness at the beginning. Just keep calling the attention from wandering over and over again. Tough it out. Full instructions on how to do this are in Chapters 7 and 8. A couple of months down the track and you will have developed concentration power. Then you can start pumping you energy into mindfulness. Do not, however, go so far with concentration that you find yourself going into a stupor.
 
  Trong hai yếu tố niệm và định, niệm bao giờ cũng vẫn là quan trọng hơn.  Ta cần phải thiết lập chính niệm ngay khi cảm thấy đã có được sự thoải  mái. Chính niệm sẽ cung cấp nền tảng cần thiết cho sự phát triển một  định lực sâu hơn. Những sai lầm trong sự cân bằng giữa hai yếu tố này sẽ  dần dần được tự điều chỉnh qua thời gian. Chính niệm sẽ tự nhiên làm  phát sinh chính định. Khi chính niệm càng phát huy, bạn càng ghi nhận  được những sự xao lãng một cách nhanh chóng hơn, và bạn càng thoát ra  khỏi nó và trở về với đối tượng thiền quán của mình sớm hơn. Kết quả tự  nhiên là một định lực mạnh mẽ hơn. Và cũng thế, chính định sẽ hỗ trợ và  làm tăng trưởng cho chính niệm. Định lực ta càng mạnh bao nhiêu, ta sẽ  càng ít bị lôi cuốn mỗi khi có một sự xao lãng khởi lên. Bạn chỉ đơn  giản ghi nhận sự xao lãng ấy, và rồi đem sự chú ý trở về với đề mục  thiền quán.
Mindfulness still is the more important of the two components. It should be built as soon as you comfortably can do so. Mindfulness provides the needed foundation for the subsequent development of deeper concentration. Most blunders in this area of balance will correct themselves in time. Right concentration develops naturally in the wake of strong mindfulness. The more you develop the noticing factor, the quicker you will notice the distraction and the quicker you will pull out of it and return to the formal object of attention. The natural result is increased concentration. And as concentration develops, it assists the development of mindfulness. The more concentration power you have, the less chance there is of launching off on a long chain of analysis about the distraction. You simply note the distraction and return your attention to where it is supposed to be.
 
  Vì vậy, hai yếu tố niệm và định có khuynh hướng cân bằng và hỗ trợ cho  nhau phát triển một cách rất tự nhiên. Ở đây chỉ có một quy luật bạn cần  ghi nhớ là: Trong giai đoạn đầu, bạn cần phải chú tâm cố gắng vào việc  phát triển định lực trước, cho đến khi nào “tâm con khỉ” của bạn bắt đầu  được lắng yên đôi chút. Sau đó, chú trọng vào chính niệm. Khi nào bạn  cảm thấy náo động, xôn xao, hãy nhấn mạnh vào yếu tố định. Khi nào bạn  cảm thấy ngẩn ngơ, mù mờ, hãy nhấn mạnh vào yếu tố niệm. Nhưng nói chung  thì niệm là yếu tố cần nhấn mạnh hơn.
Thus the two factors tend to balance and support each other's growth quite naturally. Just about the only rule you need to follow at this point is to put your effort on concentration at the beginning, until the monkey mind phenomenon has cooled down a bit. After that, emphasize mindfulness. If you find yourself getting frantic, emphasize concentration. If you find yourself going into a stupor, emphasize mindfulness. Overall, mindfulness is the one to emphasize.
 
  Chính niệm hướng dẫn cho sự phát triển trong thiền tập, vì chính niệm có  khả năng ý thức được chính nó. Chính niệm sẽ giúp cho bạn có được một  cái nhìn sáng tỏ về sự tu tập của mình. Chính niệm cho bạn thấy được  mình đã thực tập như thế nào. Nhưng cũng đừng nên lo lắng về việc ấy  quá. Đây không phải là một cuộc đua. Bạn không cần phải tranh tài với  bất cứ một ai, và cũng không cần theo một thời biểu nào hết.
Mindfulness guides your development in meditation because mindfulness has the ability to be aware of itself. It is mindfulness which will give you a perspective on your practice. Mindfulness will let you know how you are doing. But don't worry too much about that. This is not a race. You are not in competition with anybody, and there is no schedule.
 
  Một trong những điều khó hiểu nhất mà chúng ta phải học biết là: Chính  niệm không hề phụ thuộc vào bất cứ một cảm thụ hoặc một trạng thái tâm  thức nào. Thường thường chúng ta có một số hình ảnh cố định về thiền  tập. Thiền tập là một cái gì được thực hành trong những hang động vắng  vẻ, bởi những vị tu sĩ đi đứng thật chậm chạp. Nhưng thật ra đó chỉ là  những điều kiện để giúp hành giả luyện tập mà thôi. Đó là môi trường  giúp ta nuôi dưỡng định lực và phát triển chính niệm. Một khi ta đã biết  cách thực tập chính niệm rồi, ta có thể bỏ đi những gò bó của sự tập  luyện ấy, và cần nên buông bỏ nó. Bạn không cần phải cử động chậm chạp  như một con ốc sên mới gọi là có chính niệm. Bạn cũng không cần phải  điềm tĩnh nữa. Bạn có thể có chính niệm trong khi đang cố tìm giải đáp  cho một bài toán số tích phân. Bạn có thể có chính niệm giữa một sân đá  banh. Bạn cũng vẫn có thể có chính niệm ngay giữa một cơn giận điên  cuồng! Những hoạt động tâm lý và vật lý không thể nào làm cản trở được  chính niệm. Nếu như bạn thấy tâm mình quá náo động, bạn chỉ cần quán sát  tự tính và cường độ của nó. Nó chỉ là một phần của một vở tuồng tạm diễn  ra trong tâm ta mà thôi!
One of the most difficult things to learn is that mindfulness is not dependent on any emotional or mental state. We have certain images of meditation. Meditation is something done in quiet caves by tranquil people who move slowly. Those are training conditions. They are set up to foster concentration and to learn the skill of mindfulness. Once you have learned that skill, however, you can dispense with the training restrictions, and you should. You don't need to move at a snail's pace to be mindful. You don't even need to be calm. You can be mindful while solving problems in intensive calculus. You can be mindful in the middle of a football scrimmage. You can even be mindful in the midst of a raging fury. Mental and physical activities are no bar to mindfulness. If you find your mind extremely active, then simply observe the nature and degree of that activity. It is just a part of the passing show within.