Hãy thư giãn, nhắm mắt lại và tưởng tượng con đang đi trong một khu rừng rậm vào một ngày nóng ẩm. Câu chuyện này kể về ba đứa trẻ tên là Keisho, Charini và Danan. Cuộc phiêu lưu trong rừng của chúng cuối cùng có ý nghĩa quan trọng hơn những gì chúng mong đợi. Hãy lắng nghe câu chuyện của chúng.Bọn trẻ van nài: “Chúng con có thể đi chơi bên ngoài được không ạ?”
Người mẹ đáp: “Trong rừng nguy hiểm lắm. Tất cả các con đều phải thận trọng. Keisho, con là lớn nhất, phải chú ý trông chừng hai em.”
Bọn trẻ hân hoan lên đường băng qua khu rừng. Trời rất nóng nên chẳng bao lâu quần áo và tóc của chúng đều ướt đẫm mồ hôi. Chúng gặp một tảng đá nhô ra và che bóng bên dưới tạo thành một khoảng trống mát rượi, liền quyết định nghỉ ngơi ở đó.
Keisho phân nhiệm vụ: “Hai em bày dọn thức ăn ra, anh sẽ đến chỗ cái hồ lúc nãy chúng ta vừa đi qua để lấy một ít nước uống.”
Nhưng khi vừa đến hồ, Keisho đã hoàn toàn quên khuấy việc lấy nước uống. Mặt hồ sáng long lanh lấp lánh trông vô cùng quyến rủ.
Keisho tự nhủ: “Mình chỉ bơi lội nhanh một chút thôi.” Cậu bé cởi áo sơ-mi ra và lội xuống nước. Đột nhiên, mặt nước bị khuấy động và sủi bọt lên. Keisho há hốc miệng kinh hãi khi thấy một con mãng xà khổng lồ từ sâu dưới nước vươn mình lên. Trên da nó bám đầy rêu cỏ và đôi mắt đỏ rực. Nó rít lên: “Ái chà, có phải ta vừa đánh hơi được bữa trưa rồi chăng?”
Keisho kêu thét lên: “Mãng xà ơi, xin đừng ăn thịt tôi!”
Mãng xà đùa cợt: “Ta có thể sẽ ăn thịt ngươi, nhưng cũng có thể sẽ không ăn. Nếu ngươi trả lời được câu hỏi của ta, ta sẽ thả cho ngươi đi.” Nó nhoẻn cười với Keisho làm lộ ra những răng nọc màu vàng.
Keisho thở hổn hển và gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng.”
Mãng xà rít lên thành tiếng: “Hãy cho ta biết, điều khôn ngoan nhất ngươi đã từng học được là gì?”
Keisho cau mày tập trung suy nghĩ. Và rồi cậu bé nhớ lại lời khuyên của những thầy cô giáo ở trường. Cậu nói: “Phương cách để đạt được hạnh phúc là học hành chăm chỉ và có được một công việc tốt.”
Mãng xà kêu lên: “Sai bét!” Và nó trườn tới quấn chặt quanh người Keisho rồi lôi thằng bé xuống sâu dưới nước và đi qua một đường hầm tối om. Ngay vào lúc Keisho tưởng chừng như lồng ngực của nó sắp nổ tung thì mãng xà vọt lên khỏi mặt nước, lọt vào một hang động. Phía trên cao vách động là một lỗ nhỏ có ánh sáng và không khí lọt vào. Keisho thấy mình đã có thể thở được.
Mãng xà lại rít lên: “Chào đón nhà ngươi đã vào ngăn chứa thức ăn của ta. Ta sẽ giữ ngươi ở đây khô ráo và ngon lành cho đến khi nào ta muốn ăn.”
Charini và Dana khi ấy lấy làm lạ không biết Keisho đang ở đâu. Charini nói: “Em cũng biết tính anh ấy như thế nào rồi. Chắc hẳn là đã xao lãng chuyện gì rồi.” Cô bé không muốn làm cho đứa em trai bé bỏng của mình hoảng sợ. “Em đợi ở đây, chị sẽ đi xem chuyện gì đang giữ chân anh Keisho.”
Nhưng khi Charini vừa đến bên hồ nước, nó quên mất chuyện về Keisho. Tất cả những gì nó nhìn thấy là mặt hồ nước trong xanh xinh đẹp, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Cô bé nhủ thầm: “Ôi, nóng quá. Mình sẽ lội xuống nước chỉ một lát thôi cho mát.”
Ngay khi cô bé vừa đặt chân xuống nước, con mãng xà đã từ sâu bên dưới nước trồi lên. Charini hốt hoảng kêu thét lên. Mãng xà thè lưỡi ra bên ngoài: “Ai da, ta đã có sẵn bữa trưa trong ngăn chứa rồi, phải chăng ta đang đánh hơi được bữa tối?”
Charini hét lên: “Ngươi đã làm gì anh của ta?”
Mãng xà nói: “Điều đó chỉ riêng ta biết, ngươi hãy tự tìm hiểu lấy. Nào, hãy trả lời câu hỏi này của ta. Nếu được, ta sẽ thả ngươi đi và ngay cả cho ngươi biết ông anh của nhà ngươi đang ở đâu.”
Charini lặng lẽ gật đầu.
Mãng xà nói: “Hãy cho ta biết, điều khôn ngoan nhất mà ngươi từng học được là gì?”
Charini nghĩ đến lời khuyên các thầy cô giáo đã dạy và nó nói: “Những bé gái phải cư xử ngoan ngoãn và không nên làm ồn nếu chúng muốn được vui vẻ.”
“Sai bét!” Mãng xà kêu lên. Rồi nó lôi Charini xuống dưới nước và mang cô bé đến nhốt trong ngăn chứa cùng với Keisho.
Khi Charini không quay lại, Danan bắt đầu ra đi tìm kiếm anh chị nó. Bên cạnh hồ nước, Danan nhìn thấy những dấu chân đi xuống nước nhưng không thấy dấu chân đi lên.
Mãng xà quan sát thằng bé và thấy Danan dừng lại ở bờ hồ, không bước xuống nước. Mãng xà nghĩ: “Để ta xem thằng bé này thực sự thông minh đến mức nào.” Rồi nó dùng ma thuật tự biến mình thành một người tiều phu, đi đến chỗ Danan.
Con mãng xà trá hình bảo Danan: “Này bạn trẻ, trông cậu nóng nực và mệt mỏi lắm, sao không xuống nước tắm mát đi?”
Danan luôn tin vào trực giác của mình và nó cảm thấy có gì đó không ổn nơi người tiều phu này. Danan quát lớn: “Ông là ai? Ông đã làm gì anh chị tôi rồi?”
Mãng xà bật cười lớn và hiện nguyên hình. Nó trườn nhanh trở lại xuống nước: “Bọn chúng lội vào hồ nước của ta. Ta đã hỏi chúng một câu đơn giản nhưng chúng không trả lời được, cho nên bây giờ bọn chúng thuộc về ta. Cậu có muốn trả lời câu hỏi của ta không?”
Danan hỏi: “Nếu tôi trả lời đúng, ông sẽ thả anh chị tôi ra chứ?”
Mãng xà đồng ý: “Tốt lắm! Nào, hãy cho ta biết điều khôn ngoan nhất mà cậu đã từng học được.”
Danan suy nghĩ một lúc lâu. Mãng xà nói: “Ái chà, ta không rãnh rỗi suốt ngày đâu. Ta còn phải đi chuẩn bị bữa trưa.”
Danan không thể suy nghĩ được gì trong lúc tâm ý bồn chồn lo âu. Vì vậy, nó hít vào một hơi thật sâu và cố hết sức thư giãn. Rồi nó nhớ lại thuở còn rất bé, thường ngồi trên đầu gối của cha mình. Lúc đó cha đã nói gì nhỉ? Và Danan nhớ lại. Nó nói với mãng xà: “Đừng làm gì gây tổn thương cho bản thân hay người khác và hãy đối xử tử tế với hết thảy mọi người, như vậy ông sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.”
Mãng xà nói: “Tuyệt lắm! Cậu đã tỏ ra có một trí tuệ tuyệt vời. Ta sẽ thả anh chị của cậu ra.” Rồi nó lặn xuống hồ và mang Keisho cùng với Charini đưa trở lên mặt hồ.
Mãng xà còn nói lớn: “Để là người thật sự khôn ngoan, cậu nhất thiết phải thực hành theo những lời khôn ngoan này. Nếu không thì những lời ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.” Nói xong, nó biến mất.
Ba đứa trẻ ôm nhau trong niềm vui thoát nạn. Từ đó về sau, dù gặp ai chúng cũng cố hết sức để đối xử thật tốt. Và bất cứ khi nào cảm thấy muốn lội xuống hồ nước thì điều trước tiên là chúng luôn kiểm tra cẩn thận xem có mãng xà ở đó hay không.
Một cuộc sống có ý nghĩa là luôn luôn nỗ lực hết sức để bày tỏ thiện ý với mọi người. Điều này cũng có nghĩa là không làm bất cứ điều gì gây tổn hại đến bản thân và người khác.