VănKhông khí ngột ngạt khó thở, tôi chắc Mai đã kể hết sự thật và tất cả những gì đã xảy ra cho Sung nghe, cô bé ấy tính vẫn thế. Chắc Sung giận tôi. Sung lạnh lùng lẩn tránh, nhưng sao Sung lại hẹp hòi như thế. Tôi đã cố sức dằn con người và sự đòi hỏi của thể xác, không cho phép lên tiếng. Ngay cái đêm mà Mai không còn tự chủ lấy thân thể của chính mình vì ốm, vì mệt… tôi ngờ rằng đêm ấy Mai đã thức chứ không hoàn toàn mê mệt như tôi tưởng. Nhưng tôi có làm gì đâu, như thế mà đã bị kết án rồi sao? Kết án là phải, còn tự bào chữa làm gì, thảo nào mà Mai cố sức tránh, không bao giờ cho tôi nói đến tình cảm, thì ra Mai đã yêu Sung và muốn giữ mình trung thành với Sung. Thì ra đêm ấy Mai vẫn thức, thảo nào mà xác thịt vẫn lên tiếng trả lời…
Mai giả vờ vì cô bé không biết phải đối xử thế nào nên giả vờ ngủ cho qua khỏi. Vô lý, tôi không tin, nhưng sao Sung lại có thái độ lẩn tránh.
Cả Thu cũng lạnh lùng, Thu không còn cuồng loạn với tôi như trước. Mọi người đều lên án, đều khinh bỉ tôi. Mấy đêm nay ăn cơm xong, chúng tôi cố ý ngồi lại cho chính mình khỏi thấy rằng mình đi trốn, tôi có cảm giác như thế, nhưng mọi người theo dõi một ý nghĩ riêng biệt của mình. Câu chuyện trở nên nhạt nhẽo. Sung giả vờ đọc báo vì không lẽ ăn xong lại bỏ đi vào phòng ngủ ngay. Tôi biết là em tôi chẳng đọc chữ nào vì thỉnh thoảng lại nghe Sung thở dài. Sung nhìn trộm Mai là thế nào, tôi có tội lỗi gì không hay chính thế mới là tội lỗi. Cần phải một sự thảo luận dứt khoát với nhau chăng. Cả bốn anh em, hay là với từng người? Tôi vẫn không chịu nhận rằng mình có tội.
Sung nhất định không nhìn tôi, mấy lần tôi gợi chuyện Sung đều lảng tránh. Trái lại trong bữa ăn thỉnh thoảng Sung hay đưa mắt nhìn Thu rồi nhìn Mai. Hai cái nhìn khác hẳn nhau, với Mai thì Sung nhìn trộm, trái lại với Thu thì cái nhìn bao hàm một sự thương hại, tội nghiệp.
Sung tội nghiệp cho Thu vì thấy tôi đã dành hết tình cảm đáng lẽ phải để cho Thu mà đem trao cho Mai chăng?
Hôm qua tôi hỏi:
- Sung buồn Mai biết không? Tại sao?
- Em không biết, chắc Sung đi về còn mệt…
- Còn Mai, sao anh thấy Mai cũng buồn, ai làm gì Mai? Từ ngày Sung và Thu về đây, có gì đã xảy ra giữa chúng ta, Mai đã kể gì với Sung? Tại sao ở giữa bốn chúng ta không còn những buổi nói chuyện đậm đà như trước?
Hỏi dồn một hồi mấy câu mà Mai chỉ trả lời vỏn vẹn có ba chữ:
- Em không biết…
Rồi Mai vùng chạy vào phòng riêng, hình như Mai khóc, tôi chỉ muốn chạy theo, tôi nghe như đất đang mềm dưới chân. Tại sao tôi lại làm cho Mai khóc, có phải thái độ của tôi trong mấy hôm Sung vắng nhà đã làm cho Sung ghen chăng? Hai người dứt khoát với nhau rồi chăng… Tôi hơi vui vui khi nghĩ đến đấy, nhưng lại cảm thấy mình quá ích kỷ, không xứng đáng. Tôi cần phải nói chuyện với Sung…
- Em có thư nhà gọi về gấp, chắc em phải về…
Chiều lại, Mai chờ tôi ra vườn và nói khẽ vào tai như sợ có ai nghe. Tôi không biết mình đang mơ hay tỉnh.
- Mai về vài hôm rồi trở lại chứ?
- Em không biết…
Thật không? Hay vì tôi mà Mai phải bỏ đi, nếu thế thì tôi là kẻ đáng khinh nhất ở trong cuộc đời này…
- Bao giờ Mai định đi?
- Chắc là vài hôm nữa… em cũng chưa biết…
Tôi muốn quỳ xuống chân Mai để xin lỗi… Nhưng Sung và Thu ở trong nhà cùng ra, mắt Thu cũng đỏ hoe, tôi muốn hét lên. Các người có trách mắng gì tôi thì cứ nói ngay mặt tôi đi. Tôi có lỗi thì tôi chịu, sao các người lại cứ hành hạ nhau… Nhất là Mai. Nhưng chưa tôi nói thì Mai đã bỏ chúng tôi đi vào phòng trong đóng chặt cửa…
Buổi tối ăn cơm, Mai trở lại bình tĩnh như không có gì xảy ra, nhưng trong câu chuyện, trong nụ cười có vẻ tạm bợ.
Mọi người đều cố gắng để vá víu lại, tôi ghét, ngồi cúi gằm mặt xuống, không thèm góp chuyện nữa. Nếu Mai đi thì tôi sẽ trở lại với cái tôi ngày trước. Thế là xong.
- Mai có khinh anh không?
Mai lắc đầu cắn môi, sao hai hôm nay tôi bỗng thấy Mai đẹp hẳn lên, đôi mắt ướt nhiều như đêm nào cũng được lấy ra ngâm vào trong nước. Đôi môi lúc nào cũng đỏ tuy không phải cần đến phấn son.
Cái lắc đầu của Mai hệt như cái lắc đầu của cái tượng gỗ, tất cả mọi cử chỉ Mai đều làm như cái máy. Mai vẫn hay đùa, chỉ chờ khoa học làm ra người máy cho Mai mua về để sai bảo, bắt làm giường, bắt nấu cơm, giặt áo… Những câu chuyện dí dỏm tiếp theo là những trận cười vang mà ngày giờ này không còn nữa…
Chiều nay tôi định nói chuyện với Sung, rồi ra sao thì ra. Tôi có cảm tưởng mình bị xử ép, bất công. Nhưng hình như bên trong còn một uẩn khúc gì khác nữa chứ sao lại vô lý đến thế… Hay là tôi chủ quan, chỉ tìm cách bênh vực lấy mình… Sung giận Mai và khinh tôi là phải… Bây giờ tôi mới thấy cái hành động của tôi đêm hôm ấy là đáng tội. Nhưng… thế mới là tuyệt đỉnh của sự chiếm đoạt chăng?
Mai đi rồi.
Tôi đứng lặng một hồi lâu trong gian phòng trống trải, cái giường được xếp dọn gọn gàng, không dấu được nếp hằn xuống nệm của tấm thân gầy guộc. Mùi thơm đặc biệt của mỗi người đàn bà, chỉ có một điểm ấy là loài người có thể gọi rằng xa xỉ ở trên con người của Mai, mùi nước hoa của Mai… Mùi thơm không chịu rời căn phòng… Tôi rùng mình ghê sợ, ghê sợ như bị đu mình đứng trước một cái hầm mộ, khi người ta vừa cạy nắp để sửa soạn đặt một chiếc hòm của người mới chết.
Không. Sao tôi lại ví mùi nước hoa, mùi da thịt của Mai với mùi hầm mộ, tôi điên rồi chăng. Hay là tôi muốn cho Mai cũng chết đi, để tôi có quyền để tang, có quyền than khóc mà không bị người đời lên tiếng.
Mới hôm kia Mai nói có thư nhà gọi về, tôi vẫn chưa chịu tin, chẳng bao giờ nghe Mai nói đến gia đình.. Mai có trở lại nữa không, chắc là không. Ngôi nhà này, gian phòng này sẽ không bao giờ còn được sung sướng ôm ấp, bao bọc, che chở người con gái xấu ấy nữa.
Tôi tưởng Mai còn kéo thêm vài ngày, sao lại đi gấp quá vậy, trên tường không còn lấy một tấm tranh, những bức Mạc Gia, Hàn Dĩnh, Trúc Lâu, Ngư Trường đâu rồi, bức tường sao trắng và lạnh quá.
Sung vẫn lừng khừng, tuy không có Mai coi bộ Sung tự nhiên hơn, nhưng mặt mày vẫn còn u ám bệnh hoạn. Tránh tôi như ma tà tránh thầy cúng. Bữa cơm hôm nay mới nặng nề làm sao. Chẳng ai nói lên lấy nửa câu, tôi cố gợi chuyện nói đến Mai nhưng cả Thu lẫn Sung đều không thèm bắt chuyện. Tôi chỉ muốn ném cái chén vào mặt Thu, vô ích, để làm gì? Tôi chẳng còn thấy thương, hay ghét, hay giận hờn ai nữa cả. Giá có thể đập phá một cái gì cho đỡ bực tức. Nhưng có đập phá rồi cũng chẳng đi đến đâu, Mai cũng không trở lại nữa… Ngay cả sự hy vọng là một thứ tình cảm không cần phải mua bán mà tôi cũng không tìm thấy ở trong tôi, cũng không thèm đến với tôi.
Sung Mai đi rồi.
Như thế mà lại hay, tôi biết rằng Mai vẫn giỏi cách xử sự, ở đời chọn bạn cũng như chọn người yêu, cũng như chọn đồng chí. Làm sao mà khi mình nhận thấy sự có mặt của họ bắt mình vướng víu thì họ phải tự biết lối mà rút lui. Không tìm cảnh đảo chính, không dọa tự tử, không khóc lóc bù lu bù loa, không đi phân trần kể lể với khắp làng trên xóm dưới bắt mình phải bực bội.
Mai đi rồi, đấy là một cách giải quyết hợp lý nhất, đành rằng hơi nghiệt ngã cho Mai, khi mang hành trang lên với một niềm hy vọng tràn ngập. Để rồi ra đi chua xót. Làm sao hơn, ai bảo Mai không biết nắm lấy hạnh phúc khi hạnh phúc tìm tới. Nghệ thuật sẽ làm cho Mai lãng khuây.
Con người rồi sẽ trở nên khắc khổ hơn, nhưng ngọn bút chắc sẽ tài tình hơn. Tôi tin rằng Mai sẽ làm được một cái gì cho nghệ thuật, nhờ đau khổ Mai sẽ là một báu vật của đất nước.Tôi không yêu Mai nữa, nhưng hình ảnh Mai chắc sẽ không nhòa ở trong tôi một cách dễ dàng. Còn Mai ở đây, tim tìm cách lảng tránh vì cái mặc cảm tội lỗi, Mai đi rồi tôi có dịp gần Thu nhiều hơn. Hầu như công khai, không cần phải dấu diếm ai, mỗi khi anh Văn đi làm… Tuy thỏa mãn nhưng lương tâm không khỏi dày xéo.
Thu đã khôn ngoan xếp dọn lại ngay nhà như ngày xưa, như hồi chưa có hình ảnh Mai vạch lên tường. Thu còn mua cả thuốc trừ muỗi của Hoa Kỳ bơm khắp nhà cho át cái mùi thơm của Mai. Những chồi phong lan Thu cũng mang dấu nó ra đằng sau bếp, lấy cớ rằng hoa đã tàn. Tôi biết là Thu sẽ vứt nó vào sọt rác trong mấy ngày sắp tới. Tôi cũng không tỏ ý gì ngăn cản, Thu đã hành động vì muốn bảo vệ tình yêu của mình, biết rằng nó mong manh như sức khỏe của một đứa bé mới ra đời.
Thôi thì dứt khoát như vậy cũng hay. Cuối tháng này tôi sẽ trở lại Sài Gòn, Thu bắt tôi hứa không bao giờ được tìm đến Mai. Hứa làm gì mới được chứ. Chắc Mai chẳng bao giờ muốn gặp tôi nữa đâu, cô bé ấy nhiều tự ái. Thu đòi về theo tôi, chưa biết phải tính thế nào. Thu đòi nói tất cả sự thật với anh Văn, trước sau gì rồi cũng đến giai đoạn ấy. Con người không thể sống mãi trong bóng tối.
Mấy đêm ở Nha Trang, mình yên trí là anh Văn với Mai cũng rơi vào tay của nhau rồi, có lẽ nhờ cái ý nghĩ ấy mà tôi đã mạnh dạn đi vào… tội lỗi… Không. Không phải là tội lỗi. Nhưng họ khôn ngoan hơn, họ không chịu để cho xác thịt điều khiển. Dại hay khôn, điểm này cũng chưa ai có thể nói chắc.
Dầu sao, sự ra đi của Mai cũng giúp tôi rất nhiều, tôi không thù hận ai cả mà chỉ thù hận tôi. Mai không đi ngay như thế này thì chắc tôi phải đi, mà tôi đi thì tội nghiệp cho Thu.
Tình yêu của tôi đối với Mai trở nên lòng kính phục. Trong hai người, Mai cao cả hơn, đại lượng hơn, nhưng tôi chỉ là người. Tôi cầu mong cho Mai sẽ gặp được một tâm hồn xứng đáng với những đức tính của Mai.
Thương hại anh Văn, mấy hôm nay phờ phạc hẳn, ra, đi làm cũng không thèm chải chuốt như độ trước. Anh ấy không hề nghi ngờ Thu và tôi, lắm khi còn có vẻ mặc cảm tội lỗi. Tôi chưa cho Thu nói sự thật, chờ ngày tôi đi cho mọi người đều nguội bớt, vả lại tôi đi để tránh cho anh ấy khỏi nhìn tôi. Làm sao được, Thu chỉ là một người đàn bà yếu đuối cần được bảo bọc che chở. Cả chục năm nay sống bên chồng mà như sống bên cái tủ đông lạnh. Thu chỉ có mình tôi, kẻ chết đuối mà vớ được mảng bèo cũng là quý. Tôi đã chọn giữa hai người đàn bà thì bây giờ không còn lý do gì mà thay đổi ý kiến nữa.
Sáng suốt chưa, hôm nay tôi trở nên can đảm và dám nhìn thẳng sự thật đến thế, siêu nhân rồi đó.
MaiĐến lúc này, chỉ có một cách là ra đi. Sự mỉa mai thầm lặng còn cay đắng hơn những lời lẽ được buông ra ở giữa những con người tầm thường. Chúng tôi, ai ở phòng nấy, khóa chặt mấy lần cửa nhưng khóa hay không có thay đổi được gì.
Cả chị Thu lẫn Sung đều tránh tôi ra mặt, làm như nơi tôi mang theo một nguồn lửa độc tai hại cho nhân loại. Tôi đã làm gì?
Đêm qua hai người thầm thì nói chuyện khá lâu trong khi anh Văn vào phòng làm việc, tội nghiệp anh Văn cứ có mặc cảm tội lỗi. Giá tôi không phải là tôi, thì tôi sẽ nói sự thật cho anh ấy nghe. Nhưng thôi, chuyện người ta, mình dính gì vào đấy.
Sau đó giọng chị Thu khóc và giọng Sung dỗ dành. Tôi thù ghét những bức tường mỏng để âm thanh từ phòng nầy có thể lọt sang phòng kia, dầu mình không muốn nghe mà vẫn phải bị nghe. Nhất là những âm thanh phi lễ. Hầu như chị Thu cố ý bắt mình nghe, bắt anh Văn dí mắt vào sự thật để khỏi phải dọn thành lời. Nhưng phòng anh Văn ở xa. Ngày trước tôi hay lắng nghe tiếng Sung thở đều trong đêm khuya, tôi thấy nên thơ. Hai người mến nhau, nằm cách nhau một bức tường mỏng, mơ nhau nhưng không muốn tìm tới nhau vội vì còn muốn cho tình cảm mở đường đi trước. Ngày nay sự cách nhau một bức tường là một cực hình.
Tôi vùng dậy xếp hành trang, mong cho những sự va chạm của bàn ghế, của những cử động đi lại sẽ che lấp các thanh âm khác mà quả là tôi không muốn và không cần nghe.
Ngày mai tôi đi, chắc thế nào cũng còn chỗ máy bay. May quá ở giữa hai chúng tôi mới vào độ thăm dò, chưa ra mắt xã hội, ngón tay chưa bị tròng vào cái vòng oan nghiệt.
Tự nhiên sao tôi lại nghĩ đến loài chim tỉ dực, loài chim chỉ có một mắt một cánh, bao giờ cũng phải ghép thành đôi mới bay được. Nhưng nếu chúng không yêu nhau nữa thì sao, ngừng để chờ một cánh chim khác đến ghép vào hay vĩnh viễn ngừng bay. Hay thiên nhiên đã dành cho chúng nó một tấm lòng trinh nhất, chỉ một lần yêu và không con chim nào khác có thể đến ghép cánh sau đó nữa.
Ngày mai tôi sẽ trở thành một người xa lạ trong gia đình này, anh Văn sẽ buồn nhưng rồi sẽ quên rất nhanh. Sung thì dầu có không quên cũng phải cố quên, đối với chị Thu thì con số không trở về con số không.
Như thế mà hay, nhớ làm chi thêm bận rộn, làm mất thì giờ của nhau. Tôi ư, rồi cũng sẽ quên, tranh, mầu, lụa, bao nhiêu yếu tố sẽ giúp tôi quên rất chóng.
Có nên chào anh Văn hay thôi, ngày mai khi máy bay cất cánh anh ấy đi làm chưa về, chào làm gì, nói gì với nhau để từ giã. Có những hoàn cảnh mà câu nào nói lên cũng thừa. Đến tiếng đàn Tỳ Bà trong đêm khuya ở bến Tầm Dương mà rồi cũng có khi Bạch Cư Dị bảo rằng "vô thanh thắng hữu thanh" nữa là những câu tạ từ gượng gạo.
Gặp chị Thu, sang phòng chị ấy lần cuối, cái nhìn của tôi hôn lên từng mảnh ngói, từng góc tường. Những lời tại từ của hai người đàn bà nghe nó kêu lanh lảnh, trống rỗng và vô duyên một cách lạ. Có ai muốn nghe không?
- Chị Thu với các anh ở lại, em phải về có việc nhà…
- Hoài của, Mai đang ở nhà thêm vui sao lại đi, chắc Sung với anh Văn sẽ buồn lắm…
- Cám ơn chị với các anh, hai tháng nay nhờ có chị làm mẫu mà em làm việc được rất nhiều…
- Sao Mai không chờ các anh ấy về chào hỏi đã rồi hãy đi, chứ đi đâu mà gấp vậy?
- Gần hết hè nên nhiều người về, dành mãi mới có chỗ, vả lại em đã chào hỏi các anh ấy xong cả rồi đấy chứ.
Tôi nói dối ngon lành như một thứ đàn bà trời sinh ra để nói dối. Cả hai chúng tôi đều biết rằng mình đang đóng kịch với nhau, đang dối trá nhau mà vẫn vui vẻ để cho nhau tiếp tục nói dối.
Thật ra thì mình chẳng chào hỏi ai cả, nhất là với Sung, gian nhà vắng đã thay cho sự chào hỏi rồi. Không phải tôi muốn trả thù, hoặc đóng cái tuồng người bị tình phụ như sẽ có người lầm tưởng nhưng gặp nhau làm gì nữa. Nên tha cho nhau sự phải chịu đựng, sao lại hành hạ nhau… Chắc Sung hiểu và sẽ cảm ơn tôi. Như thế mới gọi là giữ trọn vẹn cái tình bạn. Trong hai đứa tôi và Sung thì tôi là đứa nhẹ gánh hơn, sự ra đi của tôi hợp lý hơn. Mọi người sẽ hài lòng dầu chẳng ai nói ra.
Trong câu chuyện có lần Sung và tôi đều đồng ý, nếu hai người bạn nào không thấy tha thiết với nhau nữa thì nên lặng lẽ tránh đi, cho người kia khỏi thắc mắc.
Tôi ra đi không oán hờn và không trách móc ai cả. Tội nghiệp nhất là thấy chị Thu khóc, sao lại khóc. Chị ấy bảo như tôi mới thật là kẻ sung sướng, còn chị ấy thì vướng víu hai ba lần tình cảm. Trong một lúc ngập ngừng chị ấy nói rất khẽ:
- Cám ơn Mai… đã không…
Không gì, chị ấy ngừng ở đấy, ai muốn hiểu sao cũng được.
- Ngày nào em mở triển lãm anh chị về xem nhé.
Nói cho hay thế chứ chưa biết bao giờ mới đủ can đảm, mà anh chị là anh chị nào, mình cũng chẳng biết.
Bức tranh Trúc Lâu mang cái tên và đã xứng đáng với cái tên, tuy nó là của Sung rồi nhưng tôi vẫn lấy xuống, tháo bỏ khung cuộn lại để mang đi. Hẳn Sung cũng không phàn nàn, chưa chắc để lại nó đã được nằm yên tại chỗ.
Bữa cơm tối hôm nay sẽ bớt một cái bát và một đôi đũa…
ThuMai đi rồi. Mình chỉ sợ nói thêm vài câu ngọt ngào khách sáo nữa thì cô ấy lại vui lòng ở thêm vài ngày chăng. Dầu sao mình cũng thật là đàn bà, đa cảm và mâu thuẫn, sao lại khóc, khóc đâu phải vì Mai đi, có lẽ khóc vì thương thân. Vài hôm nữa tôi phải xáp mặt với sự thật.
Thế nào cũng phải nói chuyện với ông Văn. nhưng việc thứ nhất là phài tẩy xóa tất cả những gì có thể nhắc nhở lại cái hình ảnh cô gái xấu xí ấy. Xấu xí và xấu số nữa, kể cũng tội nghiệp. Tưởng lên đây kiếm ra tấm chồng nhưng đi không lại về không.
Tôi lợi dụng lúc Sung và Văn không có nhà để dọn lại cái phòng khách, có cô ta, ông Văn không còn nể nang gì nữa cả, sống bề bộn, để dành phòng khách cho cô ta làm xưởng họa. Mình phải lấy nước rửa cả sàn nhà vì mầu với sơn rớt tung tóe xuống, trông chẳng sạch sẽ tí nào. Sung về chắc sẽ ngạc nhiên và hài lòng lắm. Hệt như hè năm ngoái, hè năm kia, nghĩa là cái hình ảnh cô họa sĩ xấu xí ấy chưa hiện ra trong nhà và cả trong lòng người.
Mấy hôm trước chẳng hôm nào mình ăn yên ngủ yên, chỉ sợ Mai với Sung gặp nhau rồi xảy ra những sự hối hận dành giật lại. Cần nhất là mở chiến dịch tẩy xóa ở trong lòng Sung hình ảnh của Mai. Cả bức tranh phác họa hai người nhổ nấm trong rừng mà Mai cho tôi, nói cho đúng là tôi dành lấy để làm kỷ niệm… Cả bức tranh ấy tôi cũng phải cất kỹ ở dưới đáy rương, ngày nào danh chính ngôn thuận rồi, dẫu Sung có muốn nhớ cũng không được nữa thì tôi sẽ cho mang lên khung. Bây giờ còn phải lo bàn với Sung để đối phó với Văn. Nói thế nào, mở đầu làm sao đây. Giá có bà vợ nào đã ở trong hoàn cảnh ấy cho mình đến hỏi thăm…
Người ta kể cho tôi nghe cũng có một hoàn cảnh như thế… ông chồng đi ở tù một thời gian, lúc về bà vợ ra cửa đón và nói khẽ vào tai rằng "Anh nên đi luôn đi, nhà này bây giờ là của tôi và X...". Nhưng khổ nỗi là ông Văn lại không đi vắng ngày nào cả.
Chiều hôm qua ông Văn đi ăn cơm khách mãi khuya mới về, chỉ mình tôi với Sung ở nhà, Sung không cho tôi làm cơm. Hai đứa mang ghế ra sân ngồi nói chuyện. Câu chuyện của chúng tôi đậm đà, nếu nó không vấp phải cái hình ảnh ông Văn. Sung không hề nhắc đến tên Mai, con người thật là tế nhị, làm giáo sư triết là đúng.
Tôi chỉ cho Sung xem hai con chim bồ câu đang ân ái với nhau. Con chim mái đứng hai chân trên lưng con chim trống một phút, con trống rùng mình, con mái nhẹ nhàng bước xuống, rồi cả đôi cùng bàng hoàng một lúc khá lâu. Đặc biệt của chim bồ câu là con trống bị động chứ không phải con mái. Khoảnh khắc mới thần tiên làm sao, tôi tự đặt mình vào hoàn cảnh con bồ câu mái ấy, chia sẻ niềm hạnh phúc với nó.
- Sung thấy không, chúng nó vượt bực hơn chúng ta. Loài người làm gì cũng phải sợ sệt giấu diếm, còn chúng nó đã ân ái với nhau trước mặt bao nhiêu đồng loại mà không hề thẹn thùng giấu diếm.
Sung nhìn tôi, ngạc nhiên và thích thú. Mà thật như thế, ngay cả những con chim khác cũng không thèm lưu ý đến, không thèm dòm ngó. Bao giờ loài người mới đạt đến chỗ cao siêu ấy?
- Loài người đang chập chững bắt đầu ở các nước văn minh đấy, Thu cứ yên trí đi.
- Nhưng chắc ngày nào đến cái trình độ của loài chim thì chúng ta cũng đã mục xương ra rồi.
Sung cười, kéo tôi ngã vào lòng, chúng tôi hôn nhau thật lâu. Nhưng hình như ngoài hàng rào có người đang chậm bước để ghé mắt nhìn vào. Vài hôm nữa, Đà Lạt sẽ đồn ầm lên cho mà xem!