Ngày xưa có một tên quan tham ô, không có việc ác nào là không làm, dân
chúng oán hận vô cùng, chết đi bị Ngọc Hoàng Thượng Đế trừng phạt biến
thành thú vật, cá không ra cá, rùa không ra rùa, thân dài một trượng sáu
thốn (10 thước 6 tấc), sắc màu vàng kim nên được gọi là con kim ngao.
Ngọc Hoàng ra lệnh cho nó phải thủ hộ và cai quản các loài thủy tộc
trong biển trời trên thiên giới. Có một mùa thu năm ấy, Long Vương giăng
lưới làm mưa mà lưới không mở được, bèn điều đình với thần nước và thần
mây, tạm thời mượn nước của biển trời làm mưa.
Cửa biển trời mở ra rồi, con kim ngao nọ bèn thừa cơ lần theo nước mưa
mà xuống trần gian, và chạy đến biển Đông nương thân.
Khi con kim ngao đến được trần gian rồi thì bản tính độc ác hại người
lại nổi lên. Nó có bốn chân và giữa các ngón chân có cái màn da thật dày
cho nó dùng làm mái chèo, nên trong nước nó có thể bơi lội mà trên đất
liền nó cũng có thể đi lại. Cần kiếm ăn thì nó nổi lên mặt nước như một
chiếc tàu nhỏ, lúc ấy không cần biết là tàu buôn, thuyền chài, một khi
bị nó khám phá ra thì coi như là tai họa giáng lên đầu. Sức mạnh con kim
ngao này rất lớn, nó muốn chọc thủng đáy tàu thì chỉ cần dùng lưng ủi
một cái, chiếc tàu nọ không lật nhào thì cũng bị thủng một lỗ rất lớn,
người trên tàu đều biến thành bữa ăn cho nó no bụng.
Từ khi có con kim ngao này đến, dân chài không dám ra khơi, tàu buôn
không dám nhổ neo, người dân sống ở miền duyên hải không còn nghề nào có
thể làm sinh kế nữa.
Nếu con kim ngao không tìm thấy thức ăn trên mặt biển thì nó trèo lên
đất liền tác yêu tác quái, bắt trộm heo dê bò ngựa của người ta nuôi mà
ăn, còn nếu thấy người nó cũng không tha.
Một số người can đảm tìm cách bắt con quái vật này, họ bèn kết một cái
lưới thật lớn, tung tới chỗ mà con kim ngao hay xuất hiện trong biển,
nào ngờ sức mạnh con quái vật thật là vô tỷ, nó chỉ cần duỗi chân ra là
cái lưới rách nát; họ lại dùng súng lửa, súng bắn chim để bắn nó, nhưng
tiếc rằng cái mai của nó rất dày và chắc, không súng đạn nào có thể làm
cho nó bị thương. Họ đã làm đủ cách rồi mà cũng không thể nào bắt hay
giết con kim ngao, ngược lại con quái vật bị chọc tức như thế nên ngày
ngày lên bờ gây rối, thấy người hay thú đều bắt mà ăn một cách bừa bãi.
Dân chúng miền duyên hải bị nó giết hại quá nhiều, chỉ biết giậm chân
kêu trời, âm thanh khóc thương không dứt.
Bồ Tát Quán Âm đang ở động Triều Âm, rừng Trúc Tía trên núi Phổ Đà, nghe
tiếng kêu khóc, đưa mắt nhìn về phía Đông Hải quán sát. Quán xong Ngài
biết rằng con kim ngao đang nhiễu hại dân lành khiến họ không còn biết
nương tựa vào đâu mà sống, bèn khởi tâm đại bi, quyết vì dân mà trừ hại,
bèn biến thành một bà lão, tìm đến bờ biển kiếm một căn nhà bỏ trống mà
ở. Có người thấy vậy bèn hỏi:
– Này bà lão, ở đây có con quái vật, bà không biết hay sao?
– Biết chứ!
– Đã biết sao lại còn tới đây ở? Con quái vật đó hay ăn thịt người,
người ta muốn trốn còn trốn không được!
Ngài Quán Âm nói:
– Không sao, chính tôi đang muốn thâu nhận con nghiệt súc này.
Nghe thế ai mà chịu tin, họ lại nói tiếp:
– Sức mạnh con quái vật này vô cùng tận mà phản ứng của nó cũng rất mau
lẹ, không ai lưới nó được mà bắn nó cũng không chết, bà tuổi già sức yếu
như thế thì làm sao đối chọi lại với nó?
Ngài Quán Âm nói:
– Quý vị đã nghe qua cái lý “lấy nhược thắng cường, lấy nhu thắng cương”
rồi chứ? Nhìn con voi trắng khổng lồ kia mà con sợ con chuột nhắt tí
hon, và con rắn độc hung hãn mà cũng không địch lại nổi một con rết gầy
yếu... Con kim ngao tuy lớn mạnh thật đấy nhưng tôi có cách để trị nó.
Những người kia nghe thì bán tín bán nghi, họ không biết bà lão ốm yếu
gió thổi cũng bay kia làm sao khắc phục được con quái vật, nên họ kéo
đến xem bà xử trí ra sao.
Ngài Quán Âm tuần tự đến từ nhà này tới nhà khác, thu góp được mười vạn
tám ngàn sợi tơ tằm, và dùng những sợi tơ tằm ấy tết lại thành một sợi
dây thừng vĩ đại. Xong Ngài lấy cây dương liễu trong tịnh bình ra, tước
thành 9 cái móc bằng gai, cột chúng lại với nhau vào đầu của sợi dây
thừng trên. Ngài còn lấy đất bùn bên bờ biển nặn thành hình một người
nộm và dấu những cái móc bằng gai vào bụng người nộm ấy. Làm xong mọi
việc rồi, Ngài bảo mọi người hãy tránh ra thật xa, còn mình thì đi dạo
lãng vãng trên bờ biển.
Con kim ngao trải qua vài ngày ngủ vùi dưới đáy biển, đúng lúc ấy muốn
lên bờ kiếm người hay thú vật bắt ăn cho thỏa thích, bèn từ một ngọn
sóng lớn vọt lên mặt biển, bơi thẳng tới bờ. Mọi người vừa thấy sóng gió
ngất trời đều cùng nhau kinh hãi kêu lên:
– Quái vật tới rồi! Quái vật tới rồi!
Ngài Quán Âm tay mặt cầm dây thừng, tay trái nhấc người nộm bằng đất bùn
lên, tới trước mặt quái vật không chút lo sợ. Kim ngao bơi tới bờ rồi,
thấy có người trên bờ bèn lặn xuống nước hớp một bụng nước biển, rồi
ngóc đầu lên nghểnh cổ há to miệng ra, chỉ thấy một luồng nước như những
mũi tên nhọn hướng về phía Ngài Quán Âm mà phun tới. Mọi người thấy sự
việc như thế ai cũng xuất mồ hôi hột, lo sợ cho mạng sống của bà lão
già.
Có ai ngờ, dù bị phun nước như thế Ngài vẫn đứng yên không xê xích. Con
kim ngao phun hết nước rồi gầm lên một tiếng, nhe nanh múa vuốt nhảy bổ
tới. Ngài Quán Âm lớn tiếng phán rằng:
– Nghiệt súc, đừng có ngông cuồng! Ta cho mi ăn thịt người đây!
Nói xong bèn phóng người nộm vào mặt hắn. Con kim ngao đang đói, chẳng
từ món ăn nào, há cái mồm như chậu máu nuốt chửng người nộm vào bụng.
Không ngờ người nộm bằng đất kia vào bụng nó rồi thì vữa ra, 9 cái móc
gai cột vào đầu sợi dây thừng bấu vào tim gan phèo phổi của nó. Ngài
Quán Âm nhẹ tay giật dây thừng một cái, con kim ngao đau quá rống lên
như heo bị chọc huyết, không bao lâu lăn lộn trên bãi cát. Ngài Quán Âm
nói:
– Nghiệt súc, lâu nay sống trong nhân gian mi đã tàn hại không biết bao
nhiêu sinh linh, đáng lẽ phải tru diệt mi đi, nhưng ta từ bi độ mi về
Nam Hải tu hành sám hối tội ác, mi đi hay không đi?
Con kim ngao nghe thế bèn quỳ mọp trên bãi cát, nhìn Ngài Quán Âm gật
đầu liên hồi.
Ngài Quán Âm thu được con kim ngao rồi, hướng về những người khác mà từ
giã:
– Quái vật đã trừ xong, quý vị hãy trở về nhà xưa mà sống cảnh an cư lạc
nghiệp, ta cũng trở về núi Phổ Đà đây.
Nói xong Ngài hiện nguyên hình Bồ Tát, tung người lên đạp trên lưng con
kim ngao. Con kim ngao duỗi bốn chân, quay lại phía biển cả, phăng phăng
bơi trên mặt nước hướng về Nam Hải.
Tới đây mọi người mới bừng ngộ ra, biết rằng đó chính là Bồ Tát Quán Âm
thị hiện để cứu khổ cho dân, bèn cùng nhau hướng lên không trung mà lạy
tạ.
Từ đó trong các chùa miếu có tạc tượng Ngài Quán Âm đứng trên lưng con
kim ngao, gọi là “Ngao Đầu Quán Âm”.