Đức Phật Thích-ca Mâu-ni bảo Bồ Tát Tịch Ý: “Thiện nam tử! Khi ấy
Phạm-chí Bảo Hải lại nghĩ rằng: ‘Nếu như trong đời vị lai ta chắc chắn
sẽ thành tựu quả A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề, chỗ phát nguyện của ta
thành tựu, được lợi ích bản thân, vậy tiếp đến ta nên giáo hóa Đại Phạm
thiên vương, khiến cho phát tâm A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề.’
“Bấy giờ, Phạm thiên vương biết được ý nghĩ của Phạm-chí, liền hiện đến
trước mặt ông mà hỏi rằng: ‘Ông có điều chi dạy bảo?’
“Phạm-chí hỏi: ‘Ông là ai?’
“Phạm vương đáp: ‘Ta chính là Đại Phạm thiên vương.’
“Phạm-chí nói: ‘Lành thay ông đã đến đây! Nay ông nên trở về cõi trời,
triệu tập chư thiên và truyền đạt lại lời nói của tôi rằng: ‘Các ông nên
biết, trong cõi Diêm-phù-đề có vị Phạm-chí tên là Bảo Hải, đã thỉnh đức
Phật Thế Tôn cùng với vô lượng chư tăng thọ nhận cúng dường, trong vòng
bảy năm đã cung phụng đủ hết thảy mọi thứ cần dùng. Nay ta đã vì Phật và
chư tỳ-kheo tăng mà dùng các món vật báu để trang nghiêm cảnh rừng
Diêm-phù nơi ấy. Các ông đối với phước đức ấy nên sinh lòng tùy hỷ. Sinh
lòng tùy hỷ rồi, hãy phát tâm hồi hướng quả vị A-nậu-đa-la Tam-miệu
Tam-bồ-đề’
“Khi ấy, Phạm vương nghe lời dạy rồi liền lập tức trở về thiên cung,
triệu tập chư thiên cõi Phạm thiên đến nói rằng: ‘Các ông nên biết,
trong cõi Diêm-phù-đề có vị Chuyển luân Thánh vương tên là Vô Tránh
Niệm, có vị Phạm-chí tên là Bảo Hải, chính là quan đại thần của Thánh
vương. Vị đại thần ấy đã thỉnh đức Phật Thế Tôn cùng với vô lượng ức chư
tăng thọ nhận cúng dường, trong vòng bảy năm đã cung phụng đủ hết thảy
mọi thứ cần dùng. Các ông đối với căn lành này nên sinh lòng tùy hỷ.
Sinh lòng tùy hỷ rồi, hãy phát tâm hồi hướng quả vị A-nậu-đa-la Tam-miệu
Tam-bồ-đề, cũng là khiến cho vị Phạm-chí Bảo Hải kia được như sở
nguyện.’
“Thiện nam tử! Khi ấy có trăm ngàn vô lượng ức na-do-tha chư thiên cõi
Phạm thiên đều cung kính chắp tay thưa rằng: ‘Nay tất cả chúng tôi đối
với căn lành ấy đều sinh lòng tùy hỷ. Do nơi sự tùy hỷ đó, nguyện cho
tất cả chúng tôi đều được thành tựu quả A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề.’
“Sau đó, Phạm vương lại bảo rằng: ‘Hôm nay các ông nên đến cõi
Diêm-phù-đề gặp đức Phật Bảo Tạng và chư tỳ-kheo tăng rồi lễ bái đi
quanh cung kính cúng dường, tôn trọng tán thán.’
“Thiện nam tử! Khi ấy Phạm Thiên vương với trăm ngàn vô lượng ức
na-do-tha chư thiên cõi Phạm vây quanh, cùng hiện đến chỗ Phật Bảo Tạng,
cúi đầu làm lễ dưới chân Phật và chư tỳ-kheo tăng, rồi lắng nghe và thọ
nhận chánh pháp nhiệm mầu.
“Thiện nam tử! Lúc bấy giờ, Phạm-chí Bảo Hải lại nghĩ rằng: ‘Nay ta nên
giáo hóa cho các vị Đao-lợi Thiên vương, Dạ-ma Thiên vương, Đâu-suất
Thiên vương, Hóa Lạc Thiên vương, Tha hóa tự tại Thiên vương ở cõi thiên
hạ thứ hai.’
“Nương oai thần của Phật, các vị này liền tức thời hiện đến chỗ Phạm-chí
Bảo Hải, cùng thưa rằng: ‘Ông có điều chi dạy bảo?’
“Phạm-chí hỏi: ‘Các ông là ai?’
“Mỗi vị đều xưng danh tánh, từ Đao-lợi Thiên vương cho đến Tha hóa tự
tại Thiên vương.
“Phạm-chí liền nói: ‘Nay các ông mỗi người nên trở về thiên cung của
mình và truyền đạt lại lời nói của tôi rằng: ‘Trong cõi Diêm-phù-đề có
vị Chuyển luân Thánh vương tên là Vô Tránh Niệm, có vị Phạm-chí tên là
Bảo Hải, chính là quan đại thần của Thánh vương. Vị đại thần ấy đã thỉnh
đức Phật Thế Tôn cùng với vô lượng ức chư tăng thọ nhận cúng dường,
trong vòng bảy năm đã cung phụng đủ hết thảy mọi thứ cần dùng. Các ông
đối với căn lành này nên sinh lòng tùy hỷ. Sinh lòng tùy hỷ rồi, hãy
phát tâm hồi hướng quả vị A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề.’
“Khi ấy, từ Đao-lợi Thiên vương cho đến Tha hóa tự tại Thiên vương, sau
khi nghe như vậy rồi, mỗi vị đều lập tức trở về thiên cung của mình,
triệu chư thiên đến và nói rằng: ‘Các ông nên biết, trong cõi
Diêm-phù-đề có vị Chuyển luân Thánh vương tên là Vô Tránh Niệm, có vị
Phạm-chí tên là Bảo Hải, chính là quan đại thần của Thánh vương. Vị đại
thần ấy đã thỉnh đức Phật Thế Tôn cùng với vô lượng ức chư tăng thọ nhận
cúng dường, trong vòng bảy năm đã cung phụng đủ hết thảy mọi thứ cần
dùng. Các ông đối với nhân duyên căn lành này nên sinh lòng tùy hỷ. Sinh
lòng tùy hỷ rồi, hãy phát tâm hồi hướng quả vị A-nậu-đa-la Tam-miệu
Tam-bồ-đề.’
“Thiện nam tử! Khi ấy tất cả chư thiên đều cung kính chắp tay thưa rằng:
‘Nay chúng tôi đối với căn lành ấy đều sinh lòng tùy hỷ. Do nơi sự tùy
hỷ đó, nguyện cho tất cả chúng tôi đều được thành tựu quả A-nậu-đa-la
Tam-miệu Tam-bồ-đề.’
“Sau đó, các vị Thiên vương lại bảo chư thiên rằng: ‘Hôm nay các ông nên
đến cõi Diêm-phù-đề gặp đức Phật Bảo Tạng và chư tỳ-kheo tăng rồi lễ bái
đi quanh cung kính cúng dường, tôn trọng tán thán.’
“Thiện nam tử! Khi ấy từ Đao-lợi Thiên vương cho đến Tha hóa tự tại
Thiên vương, mỗi vị đều cùng với trăm ngàn vô lượng ức na-do-tha chư
thiên tử, thiên nữ, đồng nam, đồng nữ và tất cả quyến thuộc vây quanh,
cùng hiện đến chỗ Phật Bảo Tạng, cúi đầu làm lễ dưới chân Phật và chư
tỳ-kheo tăng, rồi lắng nghe và thọ nhận chánh pháp nhiệm mầu.
“Tiếp đến là năm vị A-tu-la vương, cho đến Thiên ma Ba-tuần, Đại Phạm
thiên vương trong cõi thiên hạ thứ hai cũng đều lần lượt được Phạm-chí
Bảo Hải giáo hóa như vậy.
“Rồi lần lượt đến các cõi thiên hạ thứ ba, thứ tư, thứ năm... cho đến cả
Tam thiên Đại thiên thế giới của chư Phật, vô số các cõi trời Đao-lợi,
trời Dạ-ma, trời Đâu-suất, trời Hóa Lạc, trời Tha hóa tự tại, cho đến vô
số A-tu-la vương, Thiên ma Ba-tuần, Đại Phạm thiên vương, cùng với vô
lượng vô số na-do-tha quyến thuộc, thảy đều được Phạm-chí Bảo Hải giáo
hóa và phát tâm A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề.
“Nương oai thần của Phật, tất cả đều cùng hiện đến cõi Tứ thiên hạ này,
cùng đến chỗ Phật, cúi đầu lễ Phật và chư tỳ-kheo tăng, rồi cùng nhau
lắng nghe và thọ nhận chánh pháp nhiệm mầu.
“Bấy giờ, toàn thể đại chúng hiện đến cõi Diêm-phù-đề đã đông đảo chật
khắp, cho đến trong Tam thiên Đại thiên thế giới không còn một chỗ trống
nào!
“Thiện nam tử! Khi ấy Phạm-chí Bảo Hải lại nghĩ rằng: ‘Nay ta đã giáo
hóa được vô số các vị Tỳ-sa-môn Thiên vương, cho đến vô số các vị Đại
Phạm thiên vương, như vậy là thệ nguyện của ta đã đạt đến mức tự tại vô
ngại.’
“Rồi lại nghĩ rằng: ‘Nếu như trong đời vị lai ta chắc chắn sẽ thành tựu
quả A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề, chỗ phát nguyện của ta thành tựu,
được lợi ích cho bản thân, thì xin nguyện đức Phật Thế Tôn vì đại chúng
đây mà thị hiện đủ mọi phép thần thông biến hóa, dùng thần lực để khiến
cho hết thảy các loài súc sinh, ngạ quỷ, địa ngục cho đến loài người
trong khắp cõi Tam thiên Đại thiên thế giới này, tất cả đều được xa lìa
mọi sự khổ não, chỉ còn thọ hưởng toàn những sự vui sướng. Lại khiến cho
trước mặt mỗi chúng sinh đều có một vị hóa Phật, khuyên bảo chúng sinh
ấy, khiến cho phát tâm A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề.’
“Thiện nam tử! Bấy giờ đức Như Lai Bảo Tạng rõ biết tâm nguyện của Bảo
Hải, liền nhập Tam-muội Vô nhiệt.
“Khi đức Thế Tôn nhập Tam-muội ấy rồi, liền thị hiện đủ mọi phép thần
thông biến hóa đúng như tâm nguyện của Bảo Hải, mỗi một lỗ chân lông đều
phát ra vô lượng vô biên ánh hào quang rực sáng. Hào quang ấy nhiệm mầu
tinh tế, chiếu khắp cõi Tam thiên Đại thiên thế giới, thấu suốt đến cõi
địa ngục. Những chúng sinh đang rét lạnh thấu xương khi gặp hào quang ấy
liền cảm thấy ấm áp; những chúng sinh đang nóng bức khổ sở khi gặp được
hào quang ấy liền cảm thấy mát mẻ; những chúng sinh đang đói khát khi
gặp được hào quang ấy liền no đủ, tất cả đều được hưởng một niềm vui
sướng cực kỳ mầu nhiệm.
“Trước mặt mỗi một chúng sinh khi ấy đều có một vị hóa Phật với ba mươi
hai tướng tốt, tám mươi vẻ đẹp và ngọc anh lạc trang nghiêm quanh thân.
“Những chúng sinh ấy được thọ hưởng sự khoan khoái vui sướng như vậy
rồi, đều tự suy nghĩ rằng: ‘Không biết nhờ đâu mà chúng ta lại được lìa
xa mọi sự khổ não, thọ hưởng sự khoan khoái sung sướng nhiệm mầu như thế
này?’
“Bấy giờ, mỗi chúng sinh đều nhìn thấy vị hóa Phật với ba mươi hai tướng
tốt, tám mươi vẻ đẹp và ngọc anh lạc trang nghiêm quanh thân. Được thấy
như vậy rồi, mỗi chúng sinh đều nói rằng: ‘Nhờ ơn của Bậc thành tựu Đại
bi này đã giúp cho chúng ta được lìa xa mọi khổ não, thọ hưởng sự khoan
khoái sung sướng nhiệm mầu.’
“Khi ấy, tất cả chúng sinh đều lấy tâm hoan hỷ mà chiêm ngưỡng tôn nhan
vị hóa Phật.
“Bấy giờ, mỗi vị hóa Phật đều bảo với chúng sinh rằng: ‘Hết thảy các
ngươi đều nên xưng niệm Nam mô Phật, rồi phát tâm A-nậu-đa-la Tam-miệu
Tam-bồ-đề. Được như vậy thì từ nay về sau các ngươi sẽ không còn phải
chịu khổ não, thường luôn được thọ hưởng sự khoan khoái vui sướng nhiệm
mầu bậc nhất.’
“Các chúng sinh ấy liền đồng thanh niệm rằng: ‘Nam mô Thế Tôn!’ Rồi thảy
đều phát tâm A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề. Nhờ nơi căn lành ấy, liền
dứt trừ được hết thảy mọi điều ác. Trong số chúng sinh ấy, có những
người không bao lâu thì mạng chung, được chuyển sinh lên cõi người;
những chúng sinh đang chịu khổ nóng bức, nhờ ánh hào quang chiếu đến
liền được mát mẻ, lìa khỏi mọi sự khổ vì đói khát, được hưởng sự vui
sướng nhiệm mầu, cho đến được sinh lên cõi người. Hết thảy chúng sinh
trong các loài súc sinh, ngạ quỷ, địa ngục cũng đều được như vậy.
“Hào quang của đức Thế Tôn chiếu khắp các cõi thế giới rồi quay về xoay
quanh thân Phật ba vòng, theo nơi đỉnh đầu mà trở vào thân Phật.
“Khi ấy liền có vô lượng vô biên chư thiên, người ta, dạ-xoa, a-tu-la,
càn-thát-bà, rồng, la-sát đều được địa vị không còn thối chuyển đối với
quả A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề.
“Lại có vô số chúng sinh nhiều không kể xiết đều được các pháp môn
Đà-la-ni, Tam-muội, Nhẫn nhục.
“Bấy giờ, người trong cõi Diêm-phù-đề đều nghe biết việc vô lượng chư
thiên vì cúng dường đức Phật Thế Tôn và chư tỳ-kheo tăng mà dùng đủ loại
báu vật cõi trời để trang nghiêm bên ngoài thành An-chu-la, nơi khu rừng
Diêm-phù, giống hệt như cảnh trí trang nghiêm trên cõi trời không chút
sai biệt. Mọi người liền nghĩ rằng: ‘Nay chúng ta nên đến đó xem, cùng
là được thấy đức Như Lai và chư tỳ-kheo tăng, nhân đó mà nghe nhận chánh
pháp nhiệm mầu.”
“Thiện nam tử! Khi ấy mỗi ngày thường có trăm ngàn vô lượng ức na-do-tha
kẻ nam, người nữ, đồng nam, đồng nữ cùng tìm đến chỗ Phật, cúi đầu lễ
Phật và chư tỳ-kheo tăng, đi quanh ba vòng về bên phải, rồi cung kính
cúng dường, tôn trọng tán thán.
“Khi những người ấy vừa đến xem khu rừng Diêm-phù thì rừng này đã có đủ
hai vạn cảnh nhà bao quanh, toàn do bảy món báu hợp thành. Trước cửa mỗi
nhà lại có bày năm trăm cái giường quý cũng bằng bảy báu, mỗi giường đều
có một vị Phạm-chí ngồi trên đó. Khi có chúng sinh nào muốn vào trong
rừng, các vị Phạm-chí liền đón tiếp và khuyên bảo giáo hóa, khiến cho
chúng sinh ấy quy y Tam bảo, phát tâm A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề,
rồi mới vào rừng gặp đức Thế Tôn và chư tỳ-kheo tăng mà lễ bái, đi quanh
cung kính, cúng dường tôn trọng tán thán.
“Thiện nam tử! Khi ấy, Phạm-chí Bảo Hải trong vòng bảy năm đã giáo hóa
cho chư thiên nhiều không kể xiết, khiến cho hết thảy đều trụ vững nơi
đạo A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề, lại cũng khiến cho vô số các loài
rồng, a-tu-la, càn-thát-bà, la-sát, câu-biện-đồ, tỳ-xá-già, ngạ quỷ, súc
sinh, địa ngục cho đến loài người, hết thảy đều trụ vững nơi đạo
A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề.
“Thiện nam tử! Lúc bấy giờ, Phạm-chí Bảo Hải trải qua bảy năm rồi, liền
dùng tám mươi bốn ngàn bánh xe bằng vàng, chỉ trừ kim luân bảo, tám mươi
bốn ngàn thớt voi trắng có bảy báu trang nghiêm, chỉ trừ tượng bảo, cho
đến tám mươi bốn ngàn loại dược liệu. Tất cả những vật như thế đều dâng
cúng lên đức Phật và chúng tăng.
“Khi ấy, Chuyển luân Thánh vương Vô Tránh Niệm trong suốt bảy năm không
sinh lòng ham muốn, không nóng giận, không ngu si, không kiêu mạn, không
ham muốn cõi nước, không ham muốn con cháu, không ham muốn nữ sắc, không
ham muốn việc ăn uống, không ham muốn y phục, hoa hương, xe cộ, không
ham muốn ngủ nghỉ, không nghĩ tưởng ưa muốn mọi sự dục lạc, không ham
muốn cho mình, không ham muốn cho người khác.
“Như vậy trong suốt bảy năm, thậm chí không có bất cứ một ý tưởng ham
muốn nào, thường ngồi mãi không nằm, không nghĩ tưởng phân biệt là ngày
hay đêm, không có ý tưởng cho là mệt mỏi, cũng không có ý tưởng nào về
âm thanh, mùi hương, vị nếm hay sự xúc chạm, mà trong thời gian ấy chỉ
thường nhìn thấy khắp các cõi thế giới trong mười phương, rõ ràng mọi
mặt, đều thấy giống như vô số cõi Phật nhiều như số hạt bụi nhỏ.
“Những thế giới ấy của chư Phật thảy đều thanh tịnh trang nghiêm, không
nhìn thấy núi Tu-di cùng các núi nhỏ, kể cả hai núi Thiết vi lớn, nhỏ và
khoảng tối tăm u ám ở giữa, cho đến không nhìn thấy cả mặt trời, mặt
trăng, các tinh tú và cung điện của chư thiên. Chỗ nhìn thấy của Thánh
vương duy nhất chỉ là các cõi Phật thanh tịnh trang nghiêm. Nhìn thấy
như vậy rồi liền tùy theo sự phát nguyện của mình mà nhận lấy.
“Chuyển luân Thánh vương trong suốt bảy năm được hưởng sự khoan khoái,
vui sướng, được thấy những thế giới của chư Phật với đủ mọi sự trang
nghiêm, liền phát nguyện nhận lấy cõi Phật thanh tịnh nhiệm mầu bậc
nhất.
“Cũng giống như vậy, từ thái tử Bất Huyễn và cả tất cả những người con
của vua, cho đến tám mươi bốn ngàn vị tiểu vương, chín mươi hai ngàn ức
chúng sinh, mỗi người đều không có bất cứ tâm niệm ham muốn nào trong
suốt bảy năm, cho đến không có bất cứ ý tưởng nào về âm thanh, mùi
hương, vị nếm hay sự xúc chạm. Mỗi người đều ở nơi chỗ vắng vẻ mà nhập
định tư duy, rồi cũng được nhìn thấy khắp các cõi thế giới trong mười
phương, rõ ràng mọi mặt, đều thấy giống như vô số cõi Phật nhiều như số
hạt bụi nhỏ.
“Những thế giới ấy của chư Phật thảy đều thanh tịnh trang nghiêm, không
nhìn thấy núi Tu-di cùng các núi nhỏ, kể cả hai núi Thiết vi lớn, nhỏ và
khoảng tối tăm u ám ở giữa, cho đến không nhìn thấy cả mặt trời, mặt
trăng, các tinh tú và cung điện của chư thiên. Chỗ nhìn thấy của họ duy
nhất chỉ là các cõi Phật thanh tịnh trang nghiêm. Nhìn thấy như vậy rồi,
mỗi người liền tùy theo sự phát nguyện của mình mà nhận lấy.
“Trong suốt thời gian bảy năm, hết thảy đại chúng như vậy mỗi người đều
tu tập hành trì đủ mọi pháp môn, hoặc phát nguyện được cõi Phật thanh
tịnh, hoặc phát nguyện nhận lấy cõi Phật không thanh tịnh.
“Thiện nam tử! Bấy giờ, Phạm-chí Bảo Hải sau khi trải qua bảy năm liền
mang bảy món báu đến phụng hiến lên đức Phật Bảo Tạng cùng với chư
tỳ-kheo tăng, rồi đến trước Phật, chắp tay hướng Phật bạch rằng: ‘Thế
Tôn! Nay con đã khuyên bảo giáo hóa Chuyển luân Thánh vương phát tâm
A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề, khiến cho trở về nơi vắng vẻ mà ngồi yên
tĩnh tư duy, thậm chí không cho phép bất cứ ai đến quấy rầy.
“Con cũng đã khuyên bảo giáo hóa một ngàn người con của Thánh vương phát
tâm A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề, khiến cho mỗi người đều trở về nơi
vắng vẻ mà ngồi yên tĩnh tư duy, thậm chí không cho phép bất cứ ai đến
quấy rầy.
“Cho đến tám mươi bốn ngàn vị tiểu vương và chín mươi hai ngàn ức chúng
sinh, nay cũng đều phát tâm A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề. Mỗi người
đều ở nơi vắng vẻ mà ngồi yên tĩnh tư duy, thậm chí không cho phép bất
cứ ai đến quấy rầy.
“Thế Tôn! Nay con muốn cho Chuyển luân Thánh vương và tất cả những người
này đều ra khỏi tam-muội mà đi đến chỗ Phật, cùng với những người trước
đây đã được con giáo hóa cho phát tâm A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề,
tất cả đều sẽ hội tụ đến trước Phật Thế Tôn, sẽ ngồi nghiêm trang và
nhất tâm thọ nhận cõi Phật thanh tịnh của mình, không còn thối chuyển
đối với quả vị A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề, được Phật thọ ký rồi sẽ
nhận lấy cõi nước và danh xưng cho mỗi người.’
“Thiện nam tử! Khi ấy đức Như Lai Bảo Tạng liền nhập Tam-muội Vương.
Nhập tam-muội này rồi liền từ trong miệng phóng ra những đạo hào quang
đủ các màu xanh, vàng, đỏ, trắng, tía.
“Khi ấy, Chuyển luân Thánh vương và tất cả những người đang ở trong
thiền định, mỗi người đều nhìn thấy trước mặt mình có một vị hóa Phạm
vương hiện ra nói rằng: ‘Nay các ông nên ra khỏi định đi đến chỗ Phật,
lễ bái đức Thế Tôn và chư tỳ-kheo tăng, đi quanh cung kính cúng dường
tôn trọng tán thán. Các ông nên biết, Phạm-chí Bảo Hải trong bảy năm qua
tổ chức pháp hội nay đã hoàn mãn, đức Phật Thế Tôn sắp sửa du hành sang
nước khác.’
“Lúc ấy, vua Chuyển luân và tất cả những người khác nghe lời nói như vậy
rồi, lập tức ra khỏi thiền định. Bấy giờ có chư thiên ở giữa hư không
trỗi lên các loại âm nhạc. Thánh vương liền cho chuẩn bị xa giá nghiêm
trang, với một ngàn người con, tám mươi bốn ngàn vị tiểu vương, chín
mươi hai ngàn ức thần dân vây quanh, cùng ra khỏi thành An-chu-la, hướng
đến khu rừng Diêm-phù. Khi đến ven rừng liền theo đúng phép tắc xuống
xe, đi bộ đến chỗ Phật, cúi đầu lễ Phật và chư tỳ-kheo tăng, rồi ngồi
sang một bên.
“Thiện nam tử! Khi ấy Phạm-chí Bảo Hải liền thưa với Thánh vương rằng:
‘Xin đại vương hãy đem phước đức cúng dường những báu vật hôm nay cùng
với tất cả những gì đại vương trước đây đã cúng dường đức Như Lai và chư
tỳ-kheo tăng trong suốt ba tháng, hồi hướng cầu quả vị A-nậu-đa-la
Tam-miệu Tam-bồ-đề. Đối với một ngàn người con của đại vương, tám mươi
bốn ngàn vị tiểu vương, chín mươi hai ngàn ức nhân dân, cũng nên dạy bảo
họ hồi hướng cầu quả vị A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề.
“Đại vương nên biết, không nên dùng sự bố thí này để cầu được làm
Đao-lợi Thiên vương, Đại Phạm thiên vương... Vì sao vậy? Những phước
báo, trân bảo mà vua có được hôm nay đều là vô thường, không có tướng cố
định, khác nào như cơn gió thoảng nhanh. Vì thế nên dùng những phước báo
có được từ việc bố thí này để khiến cho tâm được tự tại, mau chóng thành
tựu quả A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề, độ thoát vô số chúng sinh, khiến
cho được vào cảnh giới Niết-bàn.’