Hãy thư giãn, nhắm mắt và tưởng tượng rằng con đang ở một vùng quê, có những ngọn đồi xanh mướt bao quanh và những cánh đồng đầy hoa dại. Đây là nơi cậu bé Tim đang sống với ông nội là Joe, một người đưa thư. Ngày nọ, xe chở thư bị hỏng máy, ông Joe đã nhờ Tim giúp ông trong việc đưa thư. Và rồi việc đưa thư hóa ra lại đầy những sự kiện bất ngờ. Con có muốn biết chuyện gì đã xảy ra không? Hãy lắng nghe câu chuyện này.
Relax, close your eyes and imagine that you're in the countryside, surrounded by rolling green hills and flower-filled meadows. This is where Tim lived. His grandpa, Joe, was a mailman and one day, when the mail van broke down, Grandpa Joe asked Tim if he could help him with the deliveries. And delivering the mail turned out to be full of adventure. Would you like to know what happened? Listen carefully to their story.
Bình minh đang lố dạng, ông Joe và Tim, đứa cháu trai hãy còn ngái ngủ, đã bắt đầu chuyến đưa thư buổi sáng. Tim phải gắng sức một chút dưới sức nặng của những túi đựng thư. Nhưng cậu bé không hề than phiền. Ông Joe hết sức hài lòng khi được cháu trai giúp sức.
The sun was rising as Grandpa Joe and a yawning young Tim set off on the morning mail round. Tim struggled a little under the weight of the mailbags. But he didn't complain. Grandpa Joe was so pleased to have his help.
Ông nói: “Xe chở thư đang sửa tại ga-ra nên ông không thể tự mình xoay sở với những túi thư này. Cháu biết đó, ông ngày càng già hơn. Và có cháu cùng đi cũng vui hơn. Nhưng khi nào cháu thấy những túi thư này trở nên quá nặng thì cho ông biết nhé Tim.”
“With the van at the garage, I couldn’t manage these bags all by myself” said Grandpa Joe. “I'm getting older now, you know. And it will be nice to have your company, too. But tell me if the bags get too heavy, Tim.”
Mặt trời lên cao dần, ông Joe và Tim sóng bước bên nhau trên những con đường làng quê quanh co. Một lúc sau, Tim bắt đầu thấy mệt và những túi thư dường như ngày càng nặng hơn sau mỗi bước chân. Cậu bé cố xua đi cảm giác mệt nhọc bằng cách huýt sáo miệng. Cậu không muốn để ông nội Joe biết mình đang phải gắng sức.
As the sun climbed higher into the sky, Grandpa Joe and Tim walked together along the winding country roads. After a while Tim started to feel tired and the mailbags seemed to get heavier with every step. He tried to distract himself from his discomfort by whistling. He didn’t want to let Grandpa Joe know he was struggling.
Ngay khi ấy, hai ông cháu rẽ vào một khúc quanh và chợt nhìn thấy một chú cừu non đang kẹt lại trong bờ giậu đầy gai nhọn. Chú cừu non trông thật khổ sở và cất tiếng kêu be be đau đớn. Tim quên hẳn đôi tay đang đau mỏi vì sức nặng của những túi thư. Cậu bé đặt túi xuống và chạy nhanh hết sức đến chỗ bờ giậu, rồi hai ông cháu cùng cố gắng cứu gỡ con cừu non đang khiếp sợ. Gai nhọn cào xước làm Tim rướm máu ở cả hai cánh tay và bàn tay, nhưng cuối cùng rồi chú cừu non cũng được cứu thoát.
Just then they turned a bend and came upon a lamb caught in a prickly hedge. The lamb was very distressed and bleating in pain. Tim forgot all about his arms aching with the weight of the mailbags. He put the bags down and ran to the hedge as fast as he could, then he and Grandpa Joe worked to free the frightened lamb. The thorns scratched Tim’s arms and hands, but at last the lamb was free.
Ông Joe nói: “Tốt hơn là chúng ta nên cố tìm cho được cừu mẹ.”
“We’d better try to find this lamb's mother,” said Grandpa Joe.
Tim nhìn sang bên kia bờ giậu rồi hồ hởi nói: “Có bầy cừu ở cánh đồng kế bên, có lẽ cừu mẹ cũng không xa đây lắm.”
“There are sheep in the next field,” said Tim excitedly as he looked over the fence. “Perhaps the mother isn’t far away.”
Tim dịu dàng ôm chú cừu non vào lòng rồi trèo qua bờ giậu. Cậu bé chạy băng qua cánh đồng đến chỗ một bục gỗ dùng để leo qua bờ rào và đi vào cánh đồng kế bên. Một con cừu chạy đến chỗ cậu bé và kêu be be rất lớn. Tim đặt chú cừu non xuống, nó nhảy tung tăng đến bên cạnh và nép vào mình cừu mẹ.
Gently holding the lamb, Tim climbed over the fence. He ran across the field to a stile and climbed into the next field. A sheep came up to him, bleating loudly. Tim put the lamb down and it skipped up to the sheep and nestled in close.
Ông Joe kêu lên: “Đó chắc chắn là cừu mẹ rồi.” Và ông mỉm cười.
“That must be his mother,” called Grandpa Joe, smiling.
Tim quay trở lại trên đường với ông Joe và hai ông cháu tiếp tục đi.
Tim rejoined Grandpa Joe in the road and they continued on their way.
Tim nói: “Ông nội, chúng ta đã giúp được chú cừu non đó.”
“We helped that lamb, Grandpa,” said Tim.
Ông Joe nói: “Chính cháu đã làm được công việc khó khăn đó.” Và ông âu yếm vỗ nhẹ trên lưng Tim: “Cháu làm tốt lắm!”
“You did most of the hard work,” said Grandpa Joe and he patted Tim on the back. “Well done.”
Tim tự nhủ: “Điều lạ nhất là mình không thấy mệt và hai cánh tay không còn cảm giác đau mỏi nữa.” Cậu bé suy nghĩ về việc cứu giúp người và vật quanh mình thật tốt đẹp biết bao.
“The strangest thing is I don't feel tired and my arms aren't aching anymore,” Tim said to himself. He thought about how good it was to help others.
Cậu bé tự hứa với lòng mình: “Khi lớn lên, mình sẽ làm việc để giúp đỡ người và vật. Có thể mình sẽ làm bác sĩ thú y hoặc bác sĩ chữa bệnh cho người.”
“When I grow up I'm going to help animals or people,” he promised himself “I could be a vet or a doctor.”
Không khí buổi sáng nóng dần lên. Một lúc lâu sau, Tim bắt đầu cảm thấy những túi thư trĩu nặng và đôi cánh tay đau mỏi trở lại. Cậu bé bắt đầu cảm thấy hối tiếc và ước gì mình đã không đồng ý giúp ông nội Joe.
The morning grew warmer. After a while, Tim began to feel the weight of the mailbags and the pain in his arms again. He began to feel sorry for himself and wished he had never agreed to help Grandpa Joe.
Tim nghĩ: “Lẽ ra mình nên ở nhà. Như vậy thì hẳn giờ này mình vẫn còn trên giường ngủ hoặc đang chơi trong vườn.”
“I should have stayed at home. I could still be in bed or playing in the garden,” Tim thought.
Những suy nghĩ của Tim càng u ám thì cậu bé càng cảm thấy những túi đựng thư trở nên nặng nề hơn. Trong đầu cậu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ là vất bỏ xuống những cái túi nặng nề đang phải mang đi. Thậm chí Tim còn bắt đầu thấy giận ông nội Joe vì đã bảo cậu giúp ông việc đưa thư. Tim chìm ngập trong những ý nghĩ đen tối đến nỗi cậu bé không nhận biết rằng ông nội Joe đã dẫn cậu ra khỏi con đường, hướng về phía một căn nhà trong nông trại.
The darker Tim's thoughts grew, the heavier his load felt. All he could think about was getting rid of the bags he was carrying. Tim even started to feel angry with Grandpa Joe for asking him to help with the deliveries. Tim was so caught up in his black thoughts that he didn't notice Grandpa Joe had led him off the road toward a farmhouse.
Ông Joe nói: “Nghe kìa, Tim. Có tiếng ai đang khóc.”
“Listen, Tim,” said Grandpa Joe. “Someone's crying.”
Họ tìm thấy bà Brown, vợ ông chủ trang trại, đang ngồi bệt ở giữa sân khóc nức nở. Tim quên ngay những ý nghĩ bực tức của mình và cùng với ông nội Joe vội vã chạy đến để tìm hiểu xem có chuyện gì bất ổn.
They found the farmer’s wife, Mrs Brown, sitting in the middle of the farmyard, sobbing. Tim forgot his angry thoughts and together he and Grandpa Joe hurried over to find out what was wrong.
Bà Brown khóc lóc: “Tôi trượt chân và bị bong mắt cá chân. Giờ tôi không thể đứng dậy và lũ gia súc tội nghiệp vẫn chưa được cho ăn.”
“I tripped and sprained my ankle. I can't get up, and the poor animals haven't been fed,” cried Mrs Brown.
Ông Joe nói: “Đừng lo, chúng tôi sẽ giúp bà.”
“Don’t worry,” said Grandpa Joe. “We’ll help you.”
Ngay tức thì, ông nội Joe đỡ bà Brown đứng dậy và giúp bà khập khiễng đi vào nhà. Ông đỡ bà ngồi xuống một chiếc ghế và nâng nhẹ mắt cá chân bị bong của bà đặt lên một cái ghế kê chân. Ông nói: “Điều này sẽ giúp giảm sưng.”
In no time at all Grandpa Joe had got Mrs Brown up and helped her hobble back to the farmhouse. He sat her down in a chair and lifted her sprained ankle onto a footstool. “That’ll help reduce the swelling,” he said.
Tim chăm sóc cho lũ gia súc. Cậu bé vãi thóc cho đàn gà đang bươi quanh sân, lấy thức ăn thừa trong bếp mang cho những con heo, rồi mang cỏ khô bỏ vào chuồng cho ngựa và bò.
Tim took care of all the animals. He scattered seed for the chickens that were scratching about in the yard, he gave the pigs food scraps from the kitchen, and he put fresh hay in the stables for the horses and the cows.
Bà Brown nói: “Cháu đã giúp bà quá nhiều việc.” Rồi bà chỉ vào một khay bánh sô-cô-la nướng: “Hãy nhận lấy một số bánh kia như lời cảm ơn của bà. Bà mới nướng sáng nay đấy.”
“You’ve done so much for me,” said Mrs Brown. She pointed at a tray of chocolate muffins. “Please take some of those as a thank you. I baked them this morning.”
Tim cảm thấy thật vui sau khi giúp được bà Brown, cũng giống hệt như niềm vui cậu đã có được sau khi cứu thoát chú cừu non. Tim nhận ra mình đang tràn đầy năng lượng và không còn mệt mỏi nữa. Cậu bé tự nhủ: “Có lẽ khi lớn lên mình sẽ làm thầy giáo hay làm lính cứu hỏa. Việc giúp đỡ người khác thực sự rất tuyệt vời.”
Tim felt contented after helping Mrs Brown, just as he had after rescuing the lamb. He found that he had lots of energy and was no longer tired. “Perhaps I will become a teacher or a fireman when I grow up,” he said to himself “Helping people really is wonderful.”
Ông nội Joe và Tim tiếp tục lên đường. Mặt trời nóng rực như đổ lửa từ trên cao xuống và bụi đường làm Tim phát ho. Cậu bé lại bắt đầu quên đi những ý tưởng vui thích. Cậu nhìn con đường trải dài vô tận phía trước và tự nghĩ: “Chẳng ai giúp mình cả. Hôm nay mình đã giúp đỡ tất cả nhưng rồi bản thân mình nhận lại được gì chứ? Lẽ ra mình chỉ nên tự lo cho mình thôi.”
Grandpa Joe and Tim continued on their way. The hot sun blazed down and the dust on the road made Tim cough. He began to forget his happy thoughts again. He looked at the road stretching endlessly in front and thought to himself “No-one is helping me. I’ve helped all these people today but what have I got in return? I should just look after myself.”
Những túi đựng thư dường như trở nên lớn hơn, nặng nề hơn bao giờ hết và sự bực tức làm cậu bé thấy đau nhói nơi tim.
Tim's bags felt bigger and heavier than ever and his anger caused an ache in his heart.
Nhưng rồi Tim nhớ đến bà Brown và chú cừu non. Cậu bé cũng nhớ lại ông nội đã vui như thế nào khi cậu đồng ý giúp ông trong chuyến đưa thư. Sau mỗi lần giúp đỡ người khác, cậu bé đều cảm thấy thật ấm lòng, hạnh phúc và những túi thư dường như được mang đi dễ dàng hơn. Tim nghĩ: “Như vậy là mọi người đã giúp mình suốt cả ngày rồi.”
But then he remembered Mrs Brown and the lamb. And he remembered how pleased his grandfather had been when he’d agreed to help him on the mail round. Every time he had helped people he’d felt warm and happy and the mailbags had seemed easier to carry. “People have been helping me all day,” thought Tim.
Cậu bé nhận ra rằng giờ đây cậu cần được nghỉ ngơi một lát trước khi có thể tiếp tục chuyến đi. Điều đó không có gì sai cả.
He realized all he needed now was a rest and then he would be able to carry on. Nothing else was wrong.
Tim đề nghị: “Ông nội ơi, con rất tiếc nhưng con đang thực sự thấy mệt. Chúng ta có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát được không?”
“Grandpa Joe, I’m sorry but I’m feeling really tired. Could we sit down and have a rest?” asked Tim.
Ông Joe đáp: “Tất nhiên là được rồi, Tim. Điều quan trọng là phải biết khi nào cần dừng lại. Hôm nay con thực sự đã làm rất tốt. Việc mang những túi thư nặng nề này đi suốt đoạn đường dài như thế thật không dễ dàng.”
“Of course, Tim,” said Grandpa Joe. “It's important to know when to stop. You’ve done really well today. It's not easy to carry these heavy bags such a long way.”
Hai ông cháu ngồi xuống, ông Joe lấy ra một bình trà và mỗi người ăn một cái bánh nướng bà Brown đã trao tặng. Đây quả là loại bánh ngon nhất mà Tim đã từng được ăn.
They sat down and Grandpa Joe pulled out a flask of tea and they each ate one of Mrs Brown’s muffins. And the muffin was the most delicious Tim had ever tasted.
Khi chúng ta chỉ chú tâm vào những cảm xúc của mình, thật rất dễ thổi phồng quá đáng những bất ổn. Nhưng khi ta biết quan tâm chăm sóc người khác cũng như chính bản thân mình, mọi người đều được lợi ích và những bất ổn sẽ biến thành cơ hội.
It’s easy to blow problems out of proportion when we only focus on our feelings. When we take care of others, as well as ourselves, everyone benefits and problems become opportunities.