Kẻ bịt mặt gia tăng tốc lực, mải miết chạy biến vào cánh rừng thưa gần
mé sông. Trên vai, công chúa vẫn giãy giụa, hai cánh tay nàng đập đùng
đùng vào lưng kẻ lạ:
– Buông ta xuống ngay lập tức, kẻo không ngươi sẽ mất đầu đó!
Kẻ bịt mặt vẫn nín thinh, không nói lời nào, cắm đầu chạy miết, cho đến
khi con trăng bắt đầu ngả bóng thì hắn mới chạy chậm lại, nghe ngóng xem
có bước chân nào đuổi đằng sau mình không. Không gian yên lặng như đêm
đen, lúc đó hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Trên vai, không còn nghe công
chúa la hét, giãy giụa nữa, có lẽ nàng đã ngủ. Hắn từ từ ngừng lại, đặt
nàng nằm xuống bờ cỏ xanh mướt...
Dưới bóng trăng chênh chếch. Khuôn mặt công chúa lồ lộ đẹp như ngọc. Đôi
mắt nhắm nghiền với hàng mi cong vút, đôi môi đỏ thắm hé mở như đang mỉm
cười. Một vài sợi tóc mai lòa xòa bết trên trán... Gã ngây ngất nhìn và
tưởng rằng mình đang nằm trong mộng, hoặc đang nhìn ngắm bức tranh của
một tiên nữ nào đó trên các tầng trời... Gã từ từ gỡ tấm khăn đen che
mặt, để lộ ra một khuôn mặt rất quen thuộc với công chúa. Đó chính là...
Ếch.
Sáng hôm sau, công chúa thức dậy. Nàng cảm thấy đầu nhức như búa bổ, cổ
họng khô khát. Ánh nắng chiếu qua những kẽ lá rung rinh. Nàng ngồi nhỏm
dậy, ngơ ngác, không biết mình đang ở đâu. Nhìn thấy Ếch đang ngồi dưới
gốc cây đối diện. Chàng chẳng nói một lời, chỉ nhìn công chúa với nụ
cười lung linh, hóm hỉnh. Công chúa lảo đảo ngồi dậy. Loáng thoáng trong
tâm thức, nàng nhớ lại câu chuyện đêm qua. Trí nhớ như những mảnh vụn
rời rạc, chắp vá lại thành một hình ảnh méo mó, nhạt nhòa... Nàng chỉ
nhớ đêm qua uống mấy chén rượu nhỏ, đang vui, bỗng dưng có sự nhốn nháo
xảy ra chung quanh, không gian trước mắt nàng bỗng xoay vòng vòng, rồi
tiếng người la hét... tiếng chạy dồn dập của những bước chân... Sau đó,
hình như nàng thiếp đi và không còn nhớ gì nữa...
Biết mình có lỗi, Công chúa rụt rè hỏi:
– Ếch cười ai thế?
– Thì cười Công chúa chứ ai!
– Tại sao lại cười ta?
– Tối hôm qua, công chúa làm cho thiên hạ nhốn nháo, còn ta thì có được
một trận cười muốn nẻ ruột!
– Ta đã làm gì? Chuyện gì xảy ra đêm qua vậy?
– Thì công chúa đại náo bến sông thôi. Suýt nữa phải bị cái gã hán tử
mặt bì vác đem về cung rồi đấy. May sao, ta nhanh tay... lượm lại được.
Nếu không chắc giờ này công chúa đang ở trong cung, chờ mẫu hậu cho một
trận đòn nát đít rồi! (đổi giọng, trách nhẹ nhàng). Công chúa chẳng bao
giờ chịu nghe lời ta, ta đã nhắc nhở nhiều lần, nhưng cứ ham vui, chẳng
lý gì đến nữa....
Nghe lời trách móc của Ếch. Công chúa im lặng nhận lỗi. Nàng vốn là một
cô công chúa ngoan, được mẫu hậu giáo dục rất kỹ lưỡng, nên có lỗi thì
nhận ngay. Ếch nhìn nàng, cảm thấy thương hại nên đổi giọng:
– Đây là lần thứ hai chúng ta bị phát hiện. Triều đình có thể đã lần
được vết đi của chúng ta rồi.... Ta nghĩ, từ giờ về sau, chúng ta phải
rất cẩn thận, vì triều đình sẽ tung hàng loạt thám tử chìm ở khắp mọi
nơi, trà trộn trong đám dân để tìm vết tích của Công chúa đó.
– Vậy bây giờ ta phải làm sao? Lo lắng, công chúa hỏi
– Chẳng làm sao hết. Mình chỉ nên cẩn thận chút thì hơn... (đổi giọng).
Công chúa thấy trong người ra sao? Có mệt không? Đêm qua, vì lần đầu
uống rượu, nên chỉ uống hai chén nhỏ đã gần như bị gục ngay rồi! Chắc
hôm nay, công chúa mệt lắm nhỉ. Có cần nghỉ lại đây vài ngày trước khi
khởi sự đi tiếp không?
– Ta chỉ thấy khát và cơ thể thì mỏi nhừ... Có lẽ nên nghỉ lại đây nửa
ngày. Chiều nay mình có thể lên đường được rồi!
– Vậy thì tốt lắm!
Nói rồi, Ếch đi hái một ít trái cây có chứa nhiều nước cho công chúa ăn.
Sau đó ép nàng phải nghỉ ngơi thêm trước khi tiếp tục cuộc hành trình.
Công chúa ngoan ngoãn nghe lời Ếch. Nàng ngồi dựa vào thân cây sồi, bắt
Ếch phải kể truyện cho nàng nghe. Ếch có một giọng nói rất quyến rũ và
có duyên, dù loại truyện cổ tích của con nít mà nàng đã từng nghe nhiều
lần hồi còn bé, nhưng qua giọng kể của Ếch cũng rất hấp dẫn. Còn chuyện
người lớn thì càng thú vị hơn. Ếch thường kể cho nàng nghe những chuyện
tình ở các tầng trời, những sinh hoạt của các Thiên chúng, như ăn, uống,
ngủ nghỉ và Tình Yêu. Lần nào cũng vậy, Công chúa đều nghe một cách rất
say sưa...
Họ ở nán lại trong cánh rừng thưa cho đến sáng hôm sau mới khởi sự lên
đường...
***
Đi thêm vài ngày đường thì đã ra khỏi cánh rừng. Họ đi dọc theo con sông
chính. Một buổi sáng thì vào một khu thị tứ thưa thớt, xa xa có một ngôi
chùa nhỏ. Thấy một đoàn người đang đứng xếp hàng rất trật tự, phần đông
những người này đều im lặng và suy tư. Một số trên tay đang lần tràng
hạt và miệng mấp máy cầu nguyện... Trái với những người dưới phố. Họ
không có vẻ gì vội vã, hối hả. Lại gần hỏi thăm, mới biết đó là đoàn
người đang xếp hàng đi hành hương. Bên mé sông đã có hai chiếc thuyền
lớn đậu sẵn...
Công chúa hớn hở, reo lên:
– Ếch ơi.... Chúng ta cũng đi hành hương.
– Được! Vậy ta hãy xếp hàng theo họ nhé...
Công chúa móc trong túi một ít bạc vụn, đem dổi thành tiền và cũng xếp
hàng. Nàng mon men, hỏi một cụ bà đứng trước:
– Bà ơi. Có phải bà đang xếp hàng để đi hành hương đấy không?
– Phải, nhưng công tử đã có vé chưa?
– Chưa, cháu phải mua vé ở đâu?
– Đáng lý là công tử phải mua vé từ trên chùa tuần trước rồi cơ, để họ
còn sắp xếp. Không biết công tử đi ngang xương thế này có còn chỗ cho
công tử không. Công tử ra hỏi vị ni cô mặc áo vàng xem có giúp được gì
không?
– Cám ơn bà.
Lòng hồi hộp, chỉ sợ không đi được, công chúa ra hỏi ni cô:
– Ni cô có còn vé cho tôi không?
– Công tử đi mấy người?
– Một người và một Ếch.
– Hên cho công tử quá, có một bà cụ vì yếu kém nên không đi được. Còn
một chỗ cho công tử đây. Ếch thì không tính....
Phải mất thêm mấy tiếng xếp hàng mới xong thủ tục.
Mọi người lục tục xuống thuyền, khoang thuyền rất rộng, sắp từng hàng
ghế từ đầu khoang đến cuối khoang. Khi tất cả yên vị thì trời đã tối. Vị
ni cô trẻ đem những phần ăn chay phân phát cho mọi người. Phần đông, ai
nấy ăn uống trong yên lặng, có một số cụ già nói chuyện thì thào với
nhau bằng những giọng rất nhỏ... Công chúa bẻ vụn một vài miếng bánh nhỏ
đặt lên lòng bàn tay đưa cho Ếch, rồi cũng se sẽ cắn lấy một miếng.
Trong ánh trăng mờ mờ xuyên qua khoang thuyền. Ếch thấy nàng thật hiền
hòa, đôi mày (giả) đậm, làm thành một nét rất vụng về trên khuôn mặt làm
trái ngược hẳn với sống mũi thanh tú. Những lúc nàng giận, cũng như
những lúc vui, Ếch đều thấy ở nàng một hình ảnh rất... khó quên.... Gần
cả mấy tháng trời cùng lăn lóc với nhau, cùng chia sẻ những niềm vui,
nỗi buồn... Ếch không còn muốn xa công chúa nữa. Thầm mong rằng, chuyện
đi kiếm giáo lý này chẳng bao giờ cùng, thầm mong mình sẽ mãi mãi ở bên
công chúa, nghe nàng cười nói, ngắm nhìn những lúc nàng ngủ... Vì đối
với Ếch, nhất cử, nhất động gì của công chúa cũng đều rất.... đáng yêu.
Còn về phần công chúa cũng vậy. Phàm thân cận với người nào mỗi ngày
thường nảy sinh tình cảm... Nhất là đối với Ếch. Ở chàng, nàng thấy
chàng thật sống động và vui tươi... Nếu so sánh với những người nàng
thường gặp trong cung thì Ếch khác hẳn. Chàng vui tính, dễ chịu, và điểm
đáng quý nhất là chàng rất thành thật. Sự thành thật đôi khi làm cho
công chúa rơi vào trong tình trạng thật.... khó xử, dở khóc, dở cười,
nhất là những lúc chàng... tỏ tình. Sự tỏ tình của chàng hồn nhiên “ắt
có và đủ” như người ta thấy đói đòi ăn, thấy lạnh đòi mặc vậy...
***
Ăn xong thì đến giờ tụng kinh...
Vị ni cô trẻ phát cho mỗi người một mảnh giấy đã in sẵn một bài Chú Đại
Bi, rồi bắt đầu dẫn tụng. Ni cô tụng thong thả, giọng trong vắt như pha
lê, thỉnh thoảng kèm theo một tiếng chuông ngân rất dài...
Đêm hình như đã khuya. Con trăng cao treo lơ lửng trên bầu trời trong
vắt, mọi người đều yên lặng. Hình như phần đông, tâm thức mọi người đắm
vào trong một tình trạng mơ hồ, lãng đãng. Chỉ còn tiếng tụng kinh nhẹ
nhàng mấp máy từ đôi môi rất xinh của vị ni cô trẻ. Lời kinh trong như
ngọc, nhẹ như mây trời, như được kết bằng một loại quang minh ngũ sắc...
Trong cơn mơ màng... Công chúa tưởng như âm thanh biến thành một chiếc
võng dệt bằng một loại tơ mềm, nhẹ, mát và phát sáng... Nàng nằm trên
ấy, đong đưa theo nhịp tụng, còn Ếch thì nằm phục trên ngực nàng...
Chung quanh bao phủ một âm “OM” ngân từng hồi không dứt, mỗi một chữ OM,
làm thành một hạt ngọc, kết vào nhau thành một chuỗi sáng ngời trong tâm
thức...
Thuyền đi khoảng mươi ngày thì vào một thành phố lạ...
Nơi đây, dân cư thưa thớt. Nhịp sống hình như chậm lại, và dòng người đi
hành hương ngày càng đông hơn... Họ xôn xao bàn tán về một vị Thánh
tăng. Những người có tín tâm cho rằng được gặp một vị Thánh tăng quả là
một điều rất khó, mà được Ngài ban phước lành lại càng khó hơn... Nên ai
nấy đều hớn hở. Họ đi thành từng đoàn, từng nhóm, nói cười xôn xao, và
sinh hoạt như những dân du mục...
Đoàn thuyền đi thêm khoảng vài ngày nữa thì phải lên bờ và bắt đầu đi
bộ. Vì nơi đây là khúc cuối của con sông trước khi đổ ra biển. Đó là một
vùng thung lũng có nhiều đồi núi, rất khó đi. Nhưng ngược lại, cảnh
thiên nhiên rất đẹp. Có nhũng buổi hoàng hôn, trong giờ phút hấp hối của
ngày tàn, cảnh mặt trời lặn trở thành như thực, như mơ, huyền diệu tới
lạ kỳ... Mặt trời từ từ lặn và to dần, đỏ ối ở phương tây, đến khi giao
thoa giữa đất trời thì bỗng đổi sắc thành một màu tím bèo, trải dài trên
những sườn đồi như có người phết lên một lớp sơn mỏng, thẫm dần... thẫm
dần... cho đến khi màn đêm thực sự ngự trị.
Nơi đây, không khí trong lành hơn. Họ đi vào một cánh rừng thưa, có
nhiều loại cây ăn trái (mà không biết loại trái gì, nhưng rất ngon
ngọt). Lại có những rừng cây chiên đàn cùng nhiều loại cây thuốc như
phục linh, linh chi và cơ man nào là những loại cây thuốc khác mà Công
chúa không biết tên...
Một lần, công chúa ngạc nhiên khi đứng ngắm trước một loại cây cổ thụ
rất to, trái của nó có hình một người nam và người nữ quấn lấy nhau...
Hỏi Ếch, hóa ra đó là một loại nhân sâm rất quý, phải hữu duyên mới nhìn
thấy được. Không những thế, ngoài việc nhìn thấy được nó, muốn nắm bắt
cũng phải có nhiều cơ duyên mới hái được.
Công chúa không tin, cười khúc khích và dơ tay muốn hái. Nhưng kỳ lạ
thay, các trái trên cành rất linh động, đong đưa trong không trung, như
ẩn, như hiện, muốn hái cũng thật khó lòng...