Nàng Shunkai
[14] xinh đẹp còn có tên gọi là Suzu, khi còn
rất trẻ đã bị ép buộc phải lập gia đình, dù nàng không ưng thuận. Sau khi cuộc
hôn nhân này tan vỡ, nàng bắt đầu theo học môn triết ở một trường đại học.
Nàng quá đẹp nên ai nhìn thấy cũng đem lòng yêu. Hơn nữa, chính nàng cũng nảy
sinh tình yêu với người khác ở khắp nơi. Nàng sống trong tình yêu suốt thời gian
ở trường đại học. Rồi sau đó, khi không thỏa mãn với triết học, nàng tìm đến một
ngôi chùa để học về thiền. Tại đây, các thiền sinh lại đem lòng yêu nàng. Cả
cuộc đời Shunkai luôn thấm đẫm tình yêu!
Cuối cùng, nàng trở thành một thiền sinh thực sự ở Kyoto. Các vị sư huynh ở
thiền viện chi nhánh của Kennin đều ca ngợi sự chân thành của nàng. Một người
trong số đó tỏ ra rất tương đắc và đã giúp nàng am hiểu về thiền.
Vị Viện chủ của thiền viện Kennin tên là Mokurai, trong tiếng Nhật có nghĩa là
“tiếng sấm im lặng”. Ông là một người rất nghiêm khắc. Ông tự mình nghiêm trì
giới luật và đòi hỏi các tăng sĩ trong thiền viện của ông cũng phải vậy. Trong
thời hiện đại ở Nhật, bầu nhiệt huyết mà các tăng sĩ đã mất đi đối với đạo Phật
dường như lại trở nên sôi sục khi họ theo đuổi đời sống có gia đình! Ngài
Mokurai thường cầm chổi rượt đuổi những người phụ nữ khi thấy họ xuất hiện ở bất
cứ thiền viện nào (thuộc Kennin). Nhưng ngài càng xô đuổi thì dường như họ lại
càng trở lại nhiều hơn!
Tại thiền viện chi nhánh nơi nàng Shunkai tu tập, bà vợ của vị sư trưởng trở nên
ghen ghét với lòng nhiệt thành và sắc đẹp của nàng. Khi nghe các thiền sinh ca
ngợi việc hành thiền nghiêm cẩn của nàng, bà càng thấy lúng túng, khó chịu. Cuối
cùng, bà phao tin rằng Shunkai dan díu với một tăng sinh trẻ, bạn của nàng. Kết
quả là anh tăng sinh này bị trục xuất và Shunkai cũng bị đuổi ra khỏi thiền
viện.
Nàng Shunkai suy nghĩ: “Dù ta có mắc lỗi về chuyện yêu đương thì bà vợ ông sư
trưởng cũng không thể ở lại thiền viện này nếu như bạn ta bị đối xử quá bất công
như vậy.”
Và ngay trong đêm ấy, nàng mang một thùng dầu hỏa đến châm lửa đốt rụi ngôi
thiền viện cổ đã 500 năm tuổi này. Sáng hôm sau, nàng bị nhà cầm quyền bắt giam.
Một luật sư trẻ quan tâm đến nàng và đã cố gắng làm giảm nhẹ bản án. Nhưng nàng
bảo anh ta: “Đừng giúp tôi! Biết đâu tôi sẽ quyết định làm một việc gì khác nữa
và cũng sẽ vào tù lại thôi.”
Cuối cùng, bản án 7 năm tù cũng trôi qua, và Shunkai được thả ra khỏi nhà tù,
chia tay với người cai tù 60 tuổi đã đem lòng yêu nàng say đắm!
Nhưng giờ đây mọi người đều nhìn nàng như một kẻ mang tiền án “vào tù ra tội”.
Không ai muốn gần gũi nàng! Ngay cả những người trong nhà thiền cũng xa lánh
nàng, dù họ được cho là luôn tin vào sự giác ngộ ngay trong kiếp này, với thân
xác này. Shunkai chợt nhận ra rằng, thiền học là một chuyện, và những người học
thiền lại là một chuyện hoàn toàn khác! Bà con thân thuộc cũng không ai muốn
liên hệ gì với nàng. Nàng ngã bệnh, trở nên nghèo nàn và yếu đuối.
Rồi nàng gặp một tăng sĩ thuộc phái Shinshu.
[15] Vị này
dạy nàng pháp môn niệm danh hiệu đức Phật A-di-đà, nhờ đó nàng tìm được đôi chút
khuây khỏa và thanh thản. Nàng qua đời khi nhan sắc vẫn còn tuyệt đẹp và chưa
tròn 30 tuổi!
Nàng đã ghi chép lại chuyện đời mình trong một nỗ lực vô vọng nhằm động viên
chính mình và cũng kể lại phần nào cho một nhà văn nữ. Nhờ vậy mà câu chuyện đời
nàng đã được người dân Nhật biết đến. Những người trước đây đã từng từ khước
Shunkai, đã từng phỉ báng và ghét bỏ nàng, giờ đây đều đọc lại câu chuyện đời
nàng với những giọt nước mắt ăn năn hối tiếc!
Viết sau khi dịch
Với một nhan sắc bẩm sinh và một tâm hồn đa cảm, chuyện đời nàng Shunkai thấm
đẫm hương vị tình yêu cũng là chuyện dễ hiểu. Tuy nhiên, điều này không đủ để
tạo nên bi kịch, vì nàng hoàn toàn có thể trở nên một quý phu nhân giàu sang
quyền quý, nếu như nàng muốn thế. Nhưng vì ngay từ khi còn trẻ nàng đã muốn
khước từ cuộc sống gia đình và ấp ủ một sự khát khao đi tìm chân lý, thể hiện
qua việc theo học triết học và rồi từ bỏ triết học để đến với thiền, nên cuộc
đời nàng mới tràn ngập những sóng gió biến động.
Tiếc thay! Nàng đã không có đủ cơ duyên để gặp được những pháp khí chân thật của
thiền môn, nên đã không thể chuyển hóa được những nhân tố khổ đau trong cuộc đời
mình. Dù vậy, phải thừa nhận là nàng đã sống hết sức mình, và đã làm được tất cả
những gì có thể!