Ý dẫn đầu các pháp, ý làm chủ, ý tạo; nếu với ý ô nhiễm, nói lên hay hành động, khổ não bước theo sau, như xe, chân vật kéo.Kinh Pháp Cú (Kệ số 1)
Nếu chuyên cần tinh tấn thì không có việc chi là khó. Ví như dòng nước nhỏ mà chảy mãi thì cũng làm mòn được hòn đá.Kinh Lời dạy cuối cùng
Tinh cần giữa phóng dật, tỉnh thức giữa quần mê. Người trí như ngựa phi, bỏ sau con ngựa hènKinh Pháp cú (Kệ số 29)
Giặc phiền não thường luôn rình rập giết hại người, độc hại hơn kẻ oán thù. Sao còn ham ngủ mà chẳng chịu tỉnh thức?Kinh Lời dạy cuối cùng
Với kẻ kiên trì thì không có gì là khó, như dòng nước chảy mãi cũng làm mòn tảng đá.Kinh Lời dạy cuối cùng
Chớ khinh tội nhỏ, cho rằng không hại;
giọt nước tuy nhỏ, dần đầy hồ to!
(Do not belittle any small evil and say that no ill comes about therefrom. Small is a drop of water, yet it fills a big vessel.)Kinh Đại Bát Niết-bàn
Như đá tảng kiên cố, không gió nào lay động, cũng vậy, giữa khen chê, người trí không dao động.Kinh Pháp cú (Kệ số 81)
Ta như thầy thuốc, biết bệnh cho thuốc. Người bệnh chịu uống thuốc ấy hay không, chẳng phải lỗi thầy thuốc. Lại cũng như người khéo chỉ đường, chỉ cho mọi người con đường tốt. Nghe rồi mà chẳng đi theo, thật chẳng phải lỗi người chỉ đường.Kinh Lời dạy cuối cùng
Thường tự xét lỗi mình, đừng nói lỗi người khác.
Kinh Đại Bát Niết-bàn
Bậc trí bảo vệ thân, bảo vệ luôn lời nói, bảo vệ cả tâm tư, ba nghiệp khéo bảo vệ.Kinh Pháp Cú (Kệ số 234)
Nhằm tạo điều kiện để tất cả độc giả đều có thể tham gia soát lỗi chính tả trong các bản kinh Việt dịch, chúng tôi cho hiển thị các bản Việt dịch này dù vẫn còn nhiều lỗi. Kính mong quý độc giả cùng tham gia soát lỗi bằng cách gửi email thông báo những chỗ có lỗi cho chúng tôi qua địa chỉ admin@rongmotamhon.net
Font chữ:
Tôi nghe như vầy:
-Một thời Phật ở tại đảnh núi Linh Thứu trong thành Xá Vệ, cùng với chúng đại Bí Sô là một vạn hai ngàn người. Tôn giả A Nhã Kiểu Trần Như, tôn giả Ðại Mục Càn Liên, tôn giả Xá Lợi Tử, tôn giả Ma Ha Ca Diếp, tôn giả Tư Thắng, tôn giả La Hầu La, tôn giả Thiện Dung, tôn giả Hiền Hộ, tôn giả Hiền Kiết Tường, tôn giả Mục Kiết Tường, tôn giả Ðại Thế Chí, tôn giả Mãn Từ Tử, tôn giả Thiện Kiết, tôn giả Lị Phạt Ðế, tôn giả Chiêu Ðàn Quân. Những vị như vậy đều là bậc Ðại A La Hán.
Bấy giờ có các đại Bồ Tát là: Ðại Bồ Tát Từ Thị, Ðại Bồ Tát Phổ Dũng, Ðại Bồ Tát Ðồng Tử Kiết Tường, Ðại Bồ Tát Ðồng Tử Trụ, Ðại Bồ Tát Ðồng Tử Hiển, Ðại Bồ Tát Vô Sở Giảm, Ðại Bồ Tát Diệu Kiết Tường, Ðại Bồ Tát Phổ Hiền, Ðại Bồ Tát Thiện Hiện, Ðại Bồ Tát Kim Quang Quân, Ðại Bồ Tát Dược Vương Quân. Như vậy cả thảy có đến sáu vạn hai ngàn chúng Ðại Bồ Tát.
Lại có Thiên Tử Tối Thắng Thọ Vương, Thiên tử Hiền, Thiên tử Thiện Hiền, Thiên tử Pháp Aùi, Thiên tử Chiên Ðàn Tạng, Thiên tử Hương Trụ, Thiên tử Chiên Ðàn Hương. Như vậy cả thảy một vạn hai ngàn chúng Thiên tử.
Lại có Thiên nữ Diệu Thân, Thiên nữ Cực Tín, Thiên nữ Tự Tại Chủ, Thiên nữ Kiết Tường Mục, Thiên nữ Thế Kiết Tường, Thiên nữ Ðại Thế Chủ, Thiên nữ Ðại Lực, Thiên nữ Diệu Tý. Như vậy cả thảy tám ngàn Thiên nữ.
Lại có Long vương Ưu Bát La, Long vương Y La Ðát Ra, Long vương Ðể Dân Nga Lệ, Long vương Thắng Khí, Long vương Tối Thượng Khí, Long vương Diệu Hỷ, Long vương Diêu Chi, Long vương Tượng Ðầu. Như vậy cả thảy có tám ngàn Long vương, đều đến dự hội. Khi đến chỗ đức Phật, họ đều cúi đầu đảnh lễ dưới chân Ngài nhiễu quanh bên hữu ba vòng rồi lui về ngồi xuống một bên.
Bấy giờ đức Thế Tôn vẫn đứng im lặng.
Khi ấy, trong hội có một vị đại Bồ Tát tên là Phổ Dũng, liền từ tòa đứng dậy, trạch áo vai hữu, quỳ gối mặt xuống đất, chắp tay cung kính bạch đức Phật:
-Bạch Thế Tôn! Các Bồ Tát, Thanh Văn, Chư Thiên và loài người trong hội này, đều vân tập tại đây, muốn được nghe Phật tuyên nói diệu pháp. Các đại chúng này thảy đều chú tâm ngắm nhìn sắc tướng thù thắng của đức Như Lai, Bậc Ứng Cúng Chánh đẳng chánh giác, họ muốn thâm nhập Phật pháp, vì ưa thích pháp, nên họ quan sát sắc tướng Phật. Những người đã tu tập lâu thì liền được xa lìa tất cả chướng ngại ô nhiễm. Người mới tu tập liền phát tâm vô thượng, tu thiện pháp không còn khởi lên tư tưởng bất thiện nữa.
Bấy giờ đức Phật bảo Bồ Tát Phổ Dũng:
-Ta có chánh pháp tên là Ðại Tập Hội, lưu bố rộng lớn tại cõi Diêm Phù Ðề. Nếu có chúng sanh nào vừa nghe được pháp này thì cho dù họ có bị tội nặng ngũ nghịch cũng đều được tiêu diệt tất cả, không còn thối chuyển với A Nậu Ða La Tam Miệu Tam Bồ Ðề.
Này Phổ Dũng! Yù ngươi thế nào? Ngươi cho rằng người nghe pháp ấy đã được phước đức bằng phước đức một đức Phật chăng?
Bồ Tát Phổ Dũng bạch đức Phật:
-Ðúng vậy, bạch Thế Tôn!
Ðức Phật nói:
-Này Phổ Dũng! Ngươi chớ có cái thấy như vậy, nếu thấy như vậy, thì không phải là cái thấy chơn thật.
Bồ Tát Phổ Dũng lại bạch đức Phật:
-Bạch Thế Tôn! Phải thấy như thế nào mới biết được phước đức chân thật của người ấy?
Ðức Phật dạy:
- Này Phổ Dũng! Phước đức mà người nghe pháp ấy đạt được cùng với phước đức của hằng hà sa số đức Như Lai, Ứng Cúng, Chánh đẳng chánh giác, không có sai khác.
Lại nữa, nảy Phổ Dũng! Nếu có ai nghe chánh pháp này, thảy đều trụ nơi địa vị bất thối chuyển, liền được các đức Như Lai luôn luôn quán sát, tất cả các đức Như Lai thường hiện trước mặt, hàng phục được ma quân, tròn đầy thiện pháp. Người ấy liền có thể đối với lý sanh diệt thảy đều biết rõ, tất cả đều được thành tựu A Nậu Ða La Tam Miệu Tam Bồ Ðề ...
Bấy giờ các vị Bồ Tát trong hội, từ tòa đứng dậy, đồng bạch đức Phật:
-Bạch Thế Tôn! Phước đức của một đức Phật, số lượng bao nhiêu?
Ðức Phật dạy:
-Này các Thiện nam tử! Các người hãy lắng nghe cho kỹ! Số lượng phước đức của một đức Phật có được, thí như có người đem hết nước biển cả rưới hết cõi Diêm phù đề. Trong số nước ấy chỉ lấy một giọt, làm thành số lượng một hằng hà sa. Như vậy cứ giọt nước này đến giọt nước khác, từng giọt nước trong biển cả là một hằng hà sa, cứ mỗi số cát trong một sông Hằng ấy, đều là các Bồ Tát trụ Thập địa, vậy phước đức của các Bồ Tát ấy có nhiều chăng?
Các Bồ Tát bạch đức Phật:
-Rất nhiều, bạch Thế Tôn!
Ðức Phật dạy:
-Này các Thiện nam tử! Phước đức của một đức Phật còn nhiều hơn thế, nhưng có người nghe pháp này thì phước đức lại càng gấp bội số ấy.
Lại nữa, này các Thiện nam tử! Nếu có chúng sanh ở đời mạt thế, nghe chánh pháp này mà sanh tâm tín giải, thì phước đức đạt được càng hơn số trên, vô lượng vô biên, không thể tính toán.
Khi ấy Bồ Tát Phổ Dũng lại từ tòa ngồi đứng dậy bạch đức Phật:
-Bạch Thế Tôn! Nếu các chúng sanh ưa thích cầu pháp, vậy phải cầu như thế nào?
Ðức Phật dạy:
-Này Phổ Dũng! Những người cầu pháp tóm lại có hai loại. 1/ Ðối với tất cả chúng sanh khởi tâm bình đẳng. 2/ Ðúng như pháp được nghe, nói cho chúng sanh.
Bồ Tát Phổ Dũng bạch đức Phật:
-Bạch Thế Tôn! Như pháp được nghe, nói cho chúng sanh như thế nào?
Ðức Phật dạy:
-Này Phổ Dũng! Lại có hai loại:
1/ Ðem pháp được nghe, hồi hướng Bồ đề.
2/ Ðối với pháp đại thừa được nghe, ưa thích mong cầu, rồi luôn luôn giữ tâm không giải đãi. Nếu ai có thể vì chúng sanh mà nói như vậy, gọi là người cầu pháp chơn chánh.
Bấy giờ các chúng Thiên tử và Thiên nữ trong hội đều từ tòa đứng dậy, chắp tay hướng về Phật bạch rằng:
-Bạch Thế Tôn! Chúng con hầu hết lòng mong cầu chánh pháp. Như lòng đại từ đại bi của đức Thế Tôn, hay làm cho tất cả chúng sanh đều được mãn nguyện, cúi mong đức Thế Tôn rộng phân biệt nói cho chúng con nghe.
Lúc ấy, đức Thế Tôn liền ở trong hội phóng luồng ánh sáng lớn thanh tịnh, vi diệu, hy hữu, chiếu khắp đại chúng.
Khi ấy, Bồ Tát Phổ Dũng bạch đức Phật:
-Bạch Thế Tôn! Do nhân duyên gì mà đức Thế Tôn phóng luồng ánh sáng này?
Ðức Phật bảo Bồ Tát Phổ Dũng:
-Nay ngươi nên biết, hiện tại trong hội này có người phát tâm A Nậu Ða La Tam Miệu Tam Bồ Ðề, đối với đức Phật Thế Tôn sanh tư tưởng cho là khó gặp nên tôn trọng, cung kính, khuyến thỉnh ngài thuyết pháp. Do nhân duyên đó nên ta phóng luồng ánh sáng này.
Bồ Tát Phổ Dũng lại bạch đức Phật:
-Bạch Thế Tôn! Nếu có các chúng sanh phát tâm vô lượng Chánh đẳng chánh giác, tu tập như thế nào để được thành tựu?
Ðức Phật dạy:
-Lành thay! Lành thay! Ngươi thật dũng mãnh, nên ở trong đại chúng mà có thể dùng nghĩa này để hỏi đức Phật Thế Tôn, làm lợi ích tất cả. Khiến cho họ mau thành Phật đạo. Nay ngươi cũng có thể dùng thiện căn này để thành tựu quả vô thượng chánh đẳng chánh giác. Như điều ngươi hỏi, ta sẽ giải thích. Ngươi hãy lắng nghe cho kỹ. Ta nhớ thưở xưa, cách đây vô số kiếp, có một đức Phật ra đời, hiệu là Bảo Kiết Tường Như Lai, bậc Ứng Cúng Chánh đẳng chánh giác, Minh hạnh túc, Thiện thệ, Thế gian giải, Vô thượng sĩ, Ðiều ngự trượng phu, Thiên nhân sư, Phật Thế Tôn. Lúc đó, ta bà Ma Hổ Phạ Ca (Ý Sanh Thân) làm cho chúng sanh được an trú Phật trí. Bỗng nhiên một hôm ta thấy có hai con nai chúa bị các khổ não. Lúc đó ta thầm nghĩ: “Làm sao ta có thể thay thế con nai chúa này gánh hết khổ não cho nó?”. Ta lại tự suy nghĩ: “Tất cả chúng sanh luân chuyển trong ba cõi, người chưa lìa khỏi khổ, cũng đều như vậy.” Lúc đó ta liền phát nguyện:
-Mong cho ta trong thời tương lai nếu được thành Phật sẽ khiến cho các chúng sanh, xa lìa các khổ não, sanh vào nước ta, được an trụ nơi Phật trí.
-Này Phổ Dũng! Ta nhờ sức đại nguyện thiện căn như vậy, nên liền thành Vô thượng Chánh đẳng Bồ đề.
Bấy giờ Bồ Tát Phổ Dũng nghe như vậy xong, lại bạch đức Phật:
-Bạch Thế Tôn! Thời đại của đức Phật đó, tuổi thọ của chúng sanh được bao nhiêu?
Ðức Phật dạy:
-Dùng số lượng của kiếp là bao nhiêu để tính tuổi của họ.
Ðức Phật dạy:
-Này Phổ Dũng! Số lượng của kiếp đó, thí như có người xây một thành lớn, bể rộng mười hai do tuần, cao ba do tuần, bên trong thành người ta chứa toàn hạt mè. Bỗng có một người cứ một trăm năm, đến đó một lần, lấy một hạt mè dôi ta ngoài thành. Như vậy cứ mỗi lần người ấy đến và lấy một hạt mè dôi ra bên ngoài, cho đến lúc hạt mè không còn và thành cũng bị hư. Số lượng số kiếp ấy cũng vẫn chưa hết.
Lại nữa, ví như có hòn núi thật lớn, rộng hai mươi lăm do tuần cao mười hai do tuần. Có vị trời Trường Thọ, cứ một trăm năm đến đó một lần, và ngồi lên hòn núi ấy dùng áo Kiều Thi Ca lau trên núi đá đó. Như vậy cứ một lần đến và một lần lau, cho đến lúc hòn núi đó mòn hết, nhưng số lượng số kiếp vẫn chưa hết.
Này Phổ Dũng! Như vậy gọi là số lượng của một kiếp.
Bấy giờ Bồ Tát Phổ Dũng lại bạch đức Phật:
-Bạch Thế Tôn! Nếu có người đem một căn lành, hồi hướng Bồ đề mà được phước lớn, thọ đến tám mươi kiếp. Huống chi có người ở trong pháp thâm diệu của Phật, tu tập rộng rãi, thì được phước đức không thể tính toán.
Ðức Phật dạy:
-Này Phổ Dũng! Nếu có chúng sanh được nghe chánh pháp Ðại Tập Hội này, sẽ được sống lâu tám vạn bốn ngàn kiếp. Huống chi đối với chánh pháp này mà họ lại có thể biên chép, đọc tụng, thì phước đức họ đạt được gấp bội lần trước, không thể so sánh.
Lại nữa, này Phổ Dũng! Nếu ai được nghe chánh pháp này mà sanh lòng tin thanh tịnh cung kính, tôn trọng, thì người ấy trong chín mươi lăm kiếp, được trí túc mạng, sáu vạn kiếp được làm vua chuyển luân, được tất cả mọi người tôn trọng, kính mến, không bị đao, gậy, thuốc độc làm hại, lúc sắp lâm chung, có chín mươi lăm câu đê Phật, hiện ra trước mặt để an ủi người đó. Các ngài dạy rằng:
-Chớ có sợ hãi! Trước đây ngươi đã được nghe chánh pháp Ðại Tập Hội, nên có phước rất lớn.
Lúc đó, chín mươi lăm câu đê Phật thảy đều thọ ký cho vị ấy, cứ mỗi lần sanh ra đều được sanh vào cõi Phật. Huống chi vị ấy lại dùng chánh pháp này lưu bố rộng rãi làm cho các cõi hữu tình thảy đều được nghe.
Bồ Tát Phổ Dũng lại bạch đức Phật:
-Bạch Thế Tôn! Nay con đối với chánh pháp Ðại Tập Hội này, rất thích được nghe và thọ trì, tâm không nhàm chán.
Ðức Phật dạy:
-Lành thay! Lành thay! Ðâu phải chỉ có tâm người ưa thích pháp không chán. Chính ta đối với pháp này, thích tuyên truyền rộng rãi cũng không nhàm chán. Huống chi có kẻ phàm phu đối với chánh pháp này mà sanh tâm nhàm chán.
Lại nữa, này Phổ Dũng! Nếu có thiện nam hay thiên nữ nào, đối với chánh pháp này mà hết lòng tin tưởng và ưa thích, thì người đó ở trong ngàn kiếp không hoại chánh tín, trong năm ngàn kiếp thường sanh ở cõi trời, trong hai vạn năm ngàn kiếp thường sanh ở cõi trời, trong hai vạn năm ngàn kiếp thường tu phạm hạnh, trong bốn vạn kiếp xa lìa sự trói buộc ngu si của quyến thuộc, không bị phiền não ngăn che tăm tối, trong năm vạn kiếp thọ trì chánh pháp, trong sáu vạn năm ngàn kiếp, an trụ chánh niệm.
Này Phổ Dũng! Thiện nam và Thiện nữ ấy, lại không còn khởi tâm tạo nghiệp ác nữa, tất cả ma oán không thể xâm hại được, bất cứ sanh ở đâu cũng không bị ở trong bào thai.
Nếu lại có người ở trong chánh pháp này mà lắng nghe, thọ trì và đọc tụng, thì người ấy trong tám vạn kiếp được nghe chánh pháp ấy và thọ trì đầy đủ, trong một ngàn kiếp xa lìa nghiệp sát sanh, trong chín vạn chín ngàn kiếp xa lìa nghiệp nói dối, trong một vạn ba ngàn kiếp xa lìa nghiệp nói hai lưỡi.
Này Phổ Dũng! Nên biết rằng, chính vì những việc như vậy, nên đối với đại chánh pháp này khó có thể gặp được thậm chí tên gọi của chánh pháp lớn ấy không thể nghe được.
Bấy giờ Ðại Bồ Tát Phổ Dũng càng thêm cung kính, quì gối mặt xuống đất, lạy dưới chân đức Phật, bạch rằng:
-Bạch Thế Tôn! Nếu có người khinh chê và hủy báng chánh pháp này thì họ sẽ bị tội như thế nào?
Ðức Phật dạy:
-Rất nhiều.
Bồ Tát Phổ Dũng lại bạch đức Phật:
-Số lượng tội báo mà người ấy phải lãnh là bao nhiêu?
Ðức Phật dạy:
-Này Phổ Dũng! Nếu ai đối với mười hai hằng sa số chư Phật mà sanh tâm đại ác thì tội báo ấy vẫn còn nhẹ. Nhưng nếu ai đối với chánh pháp này mà sanh tâm khinh chê, hủy báng thì bị tội báo nhiều hơn người trước.
-Vì sao vậy?
-Này Phổ Dũng! Nếu ai đối với chánh pháp ấy mà sanh tâm khinh chê, hủy báng, thì liền phát sanh tâm phá hoại đại thừa, tự mình thiêu đốt vì lửa phiền não.
Bồ Tát Phổ Dũng lại bạch đức Phật:
-Bạch Thế Tôn! Tất cả chúng sanh bị nghiệp tập trói buộc, nay luân chuyển trong sanh tử, không thể giải thoát.
Ðức Phật bảo:
-Này Phổ Dũng! Ðúng vậy, đúng vậy. Thí như có người tự chặt đầu mình, lúc đó có người đem thuốc hay có tên là Ma Sất Ca, Ngu ni ma phạ, Kiệt lý da phạ, Ðới Lê Na Phạ. Những loại thuốc hay như vậy xoa chỗ đầu bị đứt của người đó.
Này Phổ Dũng! Ý ngươi thế nào? Ngươi cho rằng người ấy sẽ sống lại chăng?
Bồ Tát Phổ Dũng lại bạch đức Phật:
-Không thế, bạch Thế Tôn! Người ấy tuy có được thoa thuốc hay, nhưng không thể sống lại được.
Ðức Phật dạy:
-Này Phổ Dũng! Sự luân chuyển ấy cũng lại như vậy.
Lại nữa, này Phổ Dũng! Thí như thuở nọ có hai người đàn ông đều cầm dao bén muốn giết lẫn nhau. Họ ra sức đánh nhau nhưng không thể hại nhau được, rồi cả hai đều bị thương đau đớn tột cùng. Lúc ấy bỗng có người đem thuốc hay đến xoa lên trên vết thương họ thì vết thương lành ngay. Khi hai người đàn ông ấy vết thương đã được lành, nhớ đến sự đau đớn lúc trước nên nói với nhau rằng:
-Từ nay về sau, chúng ta đừng bao giờ khởi tâm giết hại nhau nữa.
Phật dạy:
-Này Phổ Dũng! Những người có trí cũng lại như vậy. Tuy có tạo nghiệp liền biết hối hận, nên đối với chánh pháp không sanh tâm chống trái, như vậy dần dần có thể hướng tới tất cả pháp lìa khỏi sanh tử.
Lại nữa, này Phổ Dũng! Như người thế gian khi đã chết rồi, tuy có cha mẹ buồn rầu khóc lóc nhưng không thể nương tựa vào cha mẹ được nữa. Kẻ phàm phu không thể tư lợi, cũng không lợi tha, không tạo nghiệp lành, cũng lại như vậy. Ðến lúc lâm chung, chẳng có gì để nương tựa. Tóm lại có hai loại người.
1/ Tự mình tạo các nghiệp ác, cũng khuyến người khác tạo nghiệp ác.
2/ Ðối với chánh pháp của Phật sanh tâm khinh chê, hủy báng.
Bồ Tát Phổ Dũng lại bạch đức Phật:
-Bạch Thế Tôn! Nếu ai đối với chánh pháp của Phật mà sanh tâm khinh chê và hủy báng thì người ấy lúc mạng chung phải đọa vào chỗ nào?
Ðức Phật dạy:
-Này Phổ Dũng! Người hủy báng pháp ấy sau khi mạng chung phải đọa vào địa ngục, chịu sự khổ não lớn. Ðó là địa ngục Ðại Khả Bố, địa ngục Chúng Hợp, địa ngục Viêm Nhiệt, địa ngục Cực Viêm, địa ngục Hắc Thằng, địa ngục A Tỳ, địa ngục Lỗ Ma Ha Lý Sa, địa ngục Hô Hô Vĩ, trong tám địa ngục lớn như vậy, cứ trong mỗi địa ngục phải chịu khổ một kiếp.
Bồ Tát Phổ Dũng lại bạch đức Phật:
-Bạch Thế Tôn! Các chúng sanh ấy rất khổ đau. Nay con đối với sự khổ ấy không nở lòng mà nghe cho được.
Bấy giờ đức Thế Tôn liền vì Bồ Tát Phổ Dũng nói bài kệ tụng:
-Ta nói về địa ngục
Ngươi sợ không nỡ nghe
Sự khổ não địa ngục
Chúng sanh tự tạo nghiệp
Nếu làm các nghiệp thiện
Sẽ được quả an lạc
Còn tạo các nghiệp ác
Phải bị báo khổ não
Sống khổ, chết cũng khổ
Bị sầu khổ trói buộc
Không tạo các nhân vui
Kẻ ngu thường khổ não
Người trí được an lạc
Tin vào pháp Ðại thừa
Niệm Phật, trí tối thượng
Mãi không đọa ác đạo
Phổ Dũng, người nên biết
Nghiệp mê các đời trước
Gieo chút ít nhân lành
Ðạt được quả to lớn
Như đời gieo lúa mạ
Trăm hạt không mát một
Nhân lành sanh cõi Phật
Ðược quả cũng như vậy
Bậc trí tu pháp thiện
Xa lìa các nhân khổ
Tạo thành gốc các đức
Ðược an lạc tối thượng
Nếu hay thí bình đẳng
Một chút ít thiện pháp
Ơû trong tám vạn kiếp
Ðược giàu có to lớn
Bất cứ sanh ở đâu
Thường nhớ làm bố thí
Nhờ cúng dường Tam Bảo
Quả báo tăng vô tận.
Lúc đó, Bồ Tát Phổ Dũng nghe đức Phật nói bài kệ tụng xong, liền bạch đức Phật:
-Bạch Thế Tôn! Vì sao đối với chánh pháp đại tập hội này, có thể biết rõ để lắng nghe và thọ trì?
Ðức Phật bảo:
-Này Phổ Dũng! Nếu ai đối với mười hai hằng hà sa số đức Như Lai, Ứng Cúng, Chánh đẳng chánh giác mà có thiện căn tròn đầy thì liền được nghe chánh pháp đại tập hội này.
Bồ Tát Phổ Dũng lại bạch đức Phật:
-Bạch Thế Tôn! Làm sao để có thể được thiện căn tròn đầy như vậy?
Ðức Phật dạy:
-Này Phổ Dũng! Nếu ai đối với tất cả các đức Như Lai mà có tri kiến bình đẳng, thì liền có đầy đủ thiện căn.
Bồ Tát Phổ Dũng lại bạch:
-Làm sao có thể đối với tất cả các đức Như Lai có được tri kiến bình đẳng?
Ðức Phật dạy:
-Nếu ai đối với pháp sư mà tôn trọng cung kính thì người đó có thể đối với các đức Như Lai, có tri kiến bình đẳng.
Bồ Tát Phổ Dũng lại thưa:
-Nhưng pháp sư như thế nào là được tôn trọng, cung kính?
Ðức Phật dạy:
-Nếu ai đối với đạo xuất thế mà phát tâm hướng đến thì người ấy chính là pháp sư được tôn trọng cung kính.
Này Phổ Dũng! Những việc như vậy đều có thể làm cho thiện căn tròn đầy.
Ðức Phật bảo:
-Này Phổ Dũng! Chánh pháp đại tập hội này có công đức lớn, lợi ích tất cả. Nếu ai có thể lắng nghe, thọ trì, biên chép, đọc tụng thì người ấy được phước đức to lớn không thể tính toán.
Này Phổ Dũng! Ðiều ấy chính là khiến cho bốn phương, cứ mỗi một phương đều có mười hai hằng hà sa số các đức Như Lai, bậc Ứng Cúng, Chánh đẳng chánh giác, đều trụ trong mười hai kiếp, nói chánh pháp Ðại Tập Hội này. Nên công đức của sự lắng nghe và thọ trì không thể cùng tận.
Lại nữa, trong bốn phương đều có hằng hà sa số đức Như Lai, Ứng Cúng Chánh đẳng chánh giác như trên, đều trụ số kiếp như trên, nói về công đức của sự biên chép, thơ tả này, cũng không thể cùng tận.
Lại nữa, trong bốn phương, cứ mỗi phương đều có hằng hà sa số đức Như Lai, , Ứng Cúng Chánh đẳng chánh giác như trên, đều trụ số kiếp như trên, nói về công đức của sự biên chép, thơ tả này, cũng lại không cùng tận.
Bồ Tát Phổ Dũng lại bạch đức Phật:
-Bạch Thế Tôn! Cúi mong đức Thế Tôn lược nói về số lượng phước đức của sự đọc tụng như thế nào?
Bấy giờ đức Thế Tôn liền nói bài kệ tụng:
-Nếu ai hay đọc tụng
Một bài kệ bốn câu
Phước đức họ đạt được
Cùng với tám mươi bốn
Hằng hà sa số Phật
Giống nhau không có khác
Huống chi lại một lòng
An trụ nơi chánh pháp
Phước họ được vô tận
Chư Phật sanh ra đời
Tuyên nói vô biên pháp
Nhưng rất khó được gặp.
Bấy giờ có mười tám Câu đê chúng Ni Kiền Ðà, đi đến chỗ Phật, đều vào trong hội, họ đồng ngồi xuống một chỗ và nói như vầy:
-Này Cù Ðàm! Chúng tôi hơn Oâng! Như vậy cho đến ba lần họ đều nói rằng:
- Chúng tôi hơn Oâng!
Khi ấy đức Phật bảo chúng Ni Càn Ðà:
-Chỉ có đức Phật Như Lai mới được gọi là bậc chiến thắng chơn thật, ngoài ra đối với tất cả xứ, không ai có thể hơn ngài.
Ni Càn Ðà nói:
-Chỉ có một mình Cù Ðàm, sao gọi là hơn được?
Ðức Phật đáp:
-Ni Càn Ðà các ngươi nghĩ rằng mình hơn thì đó là cái thấy điên đảo, chẳng phải là cái thấy chân thật. Các ngươi lấy gì để nói mình hơn, như lời khoe khoang của các ngươi.
Khi ấy chúng Ni Càn Ðà đều im lặng lấm lét nhìn nhau.
Ðức Phật bảo:
-Các ngươi nên biết, chỉ có đức Phật Thế Tôn đối với tất cả chúng sinh, hoặc đã nhập vào trí huệ Phật, hay chưa nhập vào trí huệ Phật, hoặc lợi căn hay độn căn, ngài đều độ thoát, bình đẳng lợi ích, không có sai khác. Cho nên mới nói không ai hơn ngài. Các ngươi hãy khéo suy nghĩ, đối với các khổ bức bách chính thân tâm của mình còn không thể biết được làm sao đối với vấn đề ấy mà tự cho là thắng? Nay Ta chỉ cho các ngươi chánh pháp quảng đại vi diệu của chư Phật.
Các chúng Ni Càn Ðà nghe đức Phật nói như vậy, bỗng nhiên bừng bừng tức giận, sanh tâm bất tín.
Bấy giờ Thiên chủ Ðế Thích đang ở tại Thiên Pháp Ðường, dùng thiên nhãn xem thấy, liền cầm chày kim cang bước vào trong hội, muốn đập nát họ.
Các chúng Ni Càn Ðà thảy đều kinh hãi, sanh tâm sầu não, khóc lóc thật lâu.
Ngay lúc đó, đức Thế Tôn ở trong đại chúng, ẩn thân không hiện. Các chúng Ni Càn Ðà khi ấy đối với Phật Thế Tôn mới sanh tâm chiêm ngưỡng, bỗng không thấy đức Phật, họ càng thêm sầu khổ, liền nói bài kệ tụng:
-Thí như người ở riêng
Trong đồng hoang, không tịch
Không cha cũng không mẹ
Hãi hùng không ai cứu
Như sông rạch không nước
Cá làm sao bơi được
Cây cối đã chặt đứt
Chim bay lấy gì đậu
Nay chúng tôi sợ hãi
Khổ đau cũng như vậy
Không thấy Phật Thế Tôn
Ai cứu hộ chúng tôi.
Bấy giờ các chúng Ni Càn Ðà, nói kệ tụng ấy xong, muốn từ tòa đứng dậy, khi hai gối họ vừa quì xuống đất, ngay chỗ ấy bỗng phát ra tiếng nói lớn, chấn động tất cả đại chúng nhân thiên. Lúc ấy các Ni Càn Ðà đều nghĩ rằng:
-Ðức Như Lai, bậc lưỡng túc tôn tối thắng, xin ngài từ bi cứu hộ chúng con.
Khi ấy, đức Thế Tôn tức thì hiện thân, ngồi lại chỗ cũ, bảo Bồ Tát Phổ Dũng:
-Ngươi có thể thuyết pháp để hóa độ các chúng Ni Càn Ðà này.
Bồ Tát Phổ Dũng bạch đức Phật:
-Không thể được, Bạch Thế Tôn! Thí như núi chúa Tu Di, thù diệu, vòi vọi, có hòn núi nhỏ đứng bên cạnh, làm sao có thể nói rằng hai núi bằng nhau. Nay đức Phật Thế Tôn đang ở trong đại chúng, bảo con thuyết pháp cho họ, cũng giống như vậy.
Ðức Phật bảo:
-Thôi đi! Thôi đi! Này Thiện nam tử. Ðức Như Lai phương tiện khéo léo, đối với mười phương thế giới, tùy theo người nói, đều do nguyện lực từ bi của đức Như Lai tạo ra. Vì nếu các chúng Ni Càn Ðà này ưa thích ta thì ta sẽ vì họ nói pháp yếu tối thượng.
Này Phổ Dũng! Nay ngươi có thể du hành mười phương thế giới thân cận các đức Phật để tuyên dương giáo hóa.
Bồ Tát Phổ Dũng bạch đức Phật:
-Bạch Thế Tôn! Sức thần thông của con rất yếu kém. Nếu chẳng nhờ lòng đại từ bi của Phật, chỉ riêng thần lực của con, thì con không thể làm được gì cả.
Ðức Phật bảo:
-Nay ngươi hãy dùng sức thần thông của chính mình và thần lực của Phật, như vậy mới có thể du hành mười phương.
Bồ Tát Phổ Dũng vâng theo thánh chỉ của Phật, liền từ tòa đứng dậy, nhiễu quanh đức Phật ba vòng, bỗng ở trong hội ẩn thân không hiện.
Bấy giờ đức Thế Tôn bảo các chúng Ni Càn Ðà:
-Các ngươi nên biết, sanh là khổ lớn, do sanh khổ cho nên có ra các sự sợ hãi. Vì chúng sanh có sự lo sợ về bệnh, vì có lo sợ về bệnh, nên có lo sợ về già, vì có lo sợ về già nên có lo sợ về chết. Sanh vì sao mà sợ? Vì nó bị các khổ bức bách. Do đó sanh làm nhân sanh ra các lo sợ. Nếu pháp sanh không có thì làm gì có lo sợ? – Do đó mà có lo sợ về nạn ra nhạ, lo sợ nạn thủ ra, lo sợ nạn ác độc, lo sợ nạn lửa, lo sợ nạn nước, lo sợ nạn gió, thậm chí lo sợ các nạn sấm chớp, mưa đá và tự tạo sự lo sợ về các nghiệp bất thiện. Những lo sợ như vậy do sanh mà có. Nếu hiểu pháp sanh liền xa lìa các sự lo sợ.
Bấy giờ đức Thế Tôn vì các chúng Ni Càn Ðà lược nói pháp lo sợ này xong, khi ấy các chúng Ni Càn Ðà hoát nhiên khai ngộ, hối hận lỗi lầm, tự trách mình, đồng bạch Phật:
-Bạch Thế Tôn! Chúng con ngu si nên sanh ra cái thấy bất chánh, quay lưng lại với con đường chân thật, chống lại chánh pháp của Phật, tạo lỗi sâu nặng, cúi mong đức Phật từ bi, nhiếp thọ cho chúng con. Khi họ nói như vậy xong, có tám mươi Câu Ðê chúng Ni Càn Ðà đồng phát tâm vô thượng Bồ đề.
Ngay lúc đó mười tám Câu Ðê chúng đại Bồ Tát đều được viên mãn thập địa, đồng thời các vị đều dùng sức thần thông của mình hiện ra các thứ thần biến, và hiện vô số thân Phật, thân Bồ Tát, thân Duyên giác, thân Thanh Văn, cho đến thân các loại Thiên, Nhân, Long, thần ở các nơi xong, mỗi vị lại tự biến tòa hoa sen báu, mỗi tòa đều chia đều một nửa, có Phật ở hai bên. Các vị đảnh lễ dưới chân đức Phật xong đều ngồi vào tòa của mình.
Chú ý: Việc đăng nhập thường chỉ thực hiện một lần và hệ thống sẽ ghi nhớ thiết bị này, nhưng nếu đã đăng xuất thì lần truy cập tới quý vị phải đăng nhập trở lại. Quý vị vẫn có thể tiếp tục sử dụng trang này, nhưng hệ thống sẽ nhận biết quý vị như khách vãng lai.
Quý vị đang truy cập từ IP 3.141.29.90 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này. Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập
Thành viên đăng nhập / Ghi danh thành viên mới
Gửi thông tin về Ban Điều Hành
Đăng xuất khỏi trang web Liên Phật Hội
Chú ý: Việc đăng nhập thường chỉ thực hiện một lần và hệ thống sẽ ghi nhớ thiết bị này, nhưng nếu đã đăng xuất thì lần truy cập tới quý vị phải đăng nhập trở lại. Quý vị vẫn có thể tiếp tục sử dụng trang này, nhưng hệ thống sẽ nhận biết quý vị như khách vãng lai.