Hãy học cách vui thích với những gì bạn có trong khi theo đuổi tất cả những gì bạn muốn.
(Learn how to be happy with what you have while you pursue all that you want.
)Jim Rohn
Đừng chọn sống an nhàn khi bạn vẫn còn đủ sức vượt qua khó nhọc.Sưu tầm
Cuộc sống không phải là vấn đề bất ổn cần giải quyết, mà là một thực tiễn để trải nghiệm. (Life is not a problem to be solved, but a reality to be experienced.)Soren Kierkegaard
Nụ cười biểu lộ niềm vui, và niềm vui là dấu hiệu tồn tại tích cực của cuộc sống.Tủ sách Rộng Mở Tâm Hồn
Ngu dốt không đáng xấu hổ bằng kẻ không chịu học. (Being ignorant is not so much a shame, as being unwilling to learn.)Benjamin Franklin
Không trên trời, giữa biển, không lánh vào động núi, không chỗ nào trên đời, trốn được quả ác nghiệp.Kinh Pháp cú (Kệ số 127)
Người khôn ngoan chỉ nói khi có điều cần nói, kẻ ngu ngốc thì nói ra vì họ buộc phải nói.
(Wise men speak because they have something to say; fools because they have to say something. )Plato
Lửa nào sánh lửa tham? Ác nào bằng sân hận? Khổ nào sánh khổ uẩn? Lạc nào bằng tịnh lạc?Kinh Pháp Cú (Kệ số 202)
Nếu chúng ta luôn giúp đỡ lẫn nhau, sẽ không ai còn cần đến vận may.
(If we always helped one another, no one would need luck.)Sophocles
Việc người khác ca ngợi bạn quá hơn sự thật tự nó không gây hại, nhưng thường sẽ khiến cho bạn tự nghĩ về mình quá hơn sự thật, và đó là khi tai họa bắt đầu.Rộng Mở Tâm Hồn
Chúng ta không học đi bằng những quy tắc mà bằng cách bước đi và vấp ngã.
(You don't learn to walk by following rules. You learn by doing, and by falling over. )Richard Branson
Trước khi “chắp nối” với ba, má đã hiểu ra được hết những đoạn trường
còn lại. Những đứa con riêng của ba, những đứa con riêng của má và những
đứa con chung, không khéo sẽ sinh lắm chuyện rắc rối.
Người xưa nói “chén trong cũi còn động”, gia đình nào lại không có ít
nhiều sự rầy rà, lục đục. Nhưng ở gia đình tôi, có lẽ nhờ tình yêu
thương của má, sự khéo dạy của ba, nhờ kinh tế gia đình ổn định mà chúng
tôi ít nhiều có được cuộc sống ấm êm, thuận thảo.
Chỉ thương cho má quanh năm vẫn phải tảo tần, vất vả.
Về sống với ba là má chấp nhận gánh gồng bao khó khổ. Ba lớn tuổi hơn
má, lại bị chứng bịnh suyễn kinh niên nên sức khoẻ ngày một suy yếu. Mấy
anh chị rồi cũng lần lượt lập gia đình và ra ở riêng. Mọi việc trong
ngoài giờ chỉ một mình má lo liệu, quán xuyến.
2.
Ba má có mở một tiệm thuốc tây ở chợ. Mười tuổi, tôi đã theo má tập tành
buôn bán. Năm tháng trôi qua, cận kề bên má, tôi dần quen nếp sống thuần
lương của người.
Vâng! Má có một đời sống nghĩa tình.
Má luôn đối xử tử tế với mọi người dù lớn hay nhỏ. Với con cái trong
nhà, má rất đỗi quan tâm, dạy dỗ chu đáo, kỹ càng; dùng lời nói dịu dàng
để răn dạy, phân lẽ thiệt hơn. Hình như khi má đánh các con thì quả là
chuyện chẳng đặng đừng.
Tuy nhiên, tự thâm tâm má rất hài lòng về chúng tôi. Điều này cũng không
khó hiểu: Má đã tập cho chúng tôi làm quen với “khuôn khổ” từ thuở nhỏ.
Không chỉ “uốn nắn” ở nhà, má còn gửi chúng tôi vào “rèn” trong “trường
học Nhà thờ” với các xơ. Lớn lên ít tuổi, má lại động viên chúng tôi
tham gia sinh hoạt Gia đình Phật tử ở chùa. Mối liên hệ giữa gia đình và
nhà trường, má đã áp dụng một cách nhiệt tình. (Dù khi ấy, chúng tôi đã
học tới cấp 2-3).
Chúng tôi chơi với bạn cũng phải “chịu” sự dòm ngó, cân nhắc của má. Đến
việc đọc sách, xem phim đều phải qua khâu “kiểm duyệt.” Có đôi lúc má
“độc quyền” luôn cả với ba. Nhưng ba thì đồng tình với “phương pháp giáo
dục” của má nên chỉ cười và hay bộc bạch: “Tội nghiệp má bây cực
khổ!...”
Thật tình hồi ấy, có đôi lần bực bội tôi đã phản ứng sự ràng buộc đến
khắt khe của má. Rồi chợt nghĩ lại thấy mình sai. Má vẫn thoải mái và
“hoan hỉ” lắng nghe các con nói kia mà!...
3.
Lúc bấy giờ cả xóm tôi chỉ vài ba nhà là có ti vi. Riêng nhà tôi có sắm
được cái đầu máy. Mỗi tối hàng xóm tới coi phim đông. Má mua thêm ghế để
bọn trẻ cùng ngồi. Má hay nói là mấy đứa con nhà nghèo thấy thương lắm.
Má dạy chúng tôi, không được tiêu xài phung phí mà phải biết giúp đỡ
người kém phước hơn mình.
Lần nọ, có người ăn xin đi ngang qua nhà. Má biểu em tôi xúc ít gạo cho
và dặn phải đưa hai tay. Má nói: “Họ nghèo nên mới đi xin. Mình có cho
thì phải đưa đàng hoàng, còn không cho thì nhỏ nhẹ từ chối, chớ nên nói
này, nói nọ rồi tỏ vẻ khinh khi mà mắc tội.”
Tôi để ý thấy người nghèo đến mua thuốc thì má “vừa bán vừa cho”. Nửa
đêm nửa hôm, có ai gõ cửa xin thuốc má cũng chẳng hề quạu quọ.
Nhớ một đêm kia có bà thím ở gần nhà tới kêu cửa xin thuốc. Má mở cửa và
vui vẻ rót nước cho bà thím uống. Lúc đó tôi còn nhỏ. Nhìn thấy trên bàn
thờ ông địa có ba trái cam, tôi đưa tay chỉ. Ba như biết ý liền lấy
xuống biếu bà thím đem về. Má nhìn ba rồi nhìn tôi cười. Nụ cười tươi
tắn ấy về sau tôi mới hiểu...
Nhưng mà than ôi! Những tưởng phước lành sẽ lâu bền nơi mái ấm gia đình
tôi. Nào ngờ oan nghiệt đổ dồn xuống căn nhà bé nhỏ này sau ngày ba mất.
Cũng chính trong lúc đám tang ba, má đã vấp phải sai lầm khi cư xử với
họ hàng. Nhiều người trách cứ. Chỉ có tôi là hiểu được tại sao má lại
làm như vậy.
4.
Ba mất đi. Nỗi niềm thương nhớ chưa vơi thì má lâm trọng bịnh. Tiệm
thuốc đóng cửa. Đồ đạc trong nhà bán dần. Tôi thì quá ư bạc nhược. Suốt
ngày cứ loanh quanh, lẩn quẩn trong khối tự ti mặc cảm. Đi học về là
giam mình trong nhà, tránh né người quen. (Âu cũng được vài thằng bạn
tới lui chia sẻ!)
Đến một hôm, căn bệnh ung thư quái ác bộc phát dữ dội, má vẫn âm thầm
chịu đựng. Sợ các con lo rầu má không một tiếng thở than. Cuối cùng
không vượt qua được, má đành lìa bỏ các con trong khi kiếp sống chưa
trọn một đời người.
Tội nghiệp em tôi hãy còn khờ dại. Nó cứ nhìn hình má trên bàn thờ mà
nói: “Má đang cười kìa!” Rồi nó cười... Rồi nó khóc... Còn tôi thì lặng
lẽ một niềm đau. Nó đâu biết rằng, không có ba, không có má, từ nay tôi
và nó sẽ bơ vơ, hụt hẫng giữa dòng đời.
5.
Bây giờ nhìn lại, rõ ràng, so với anh chị em trong nhà thì tôi là người
gần gũi và ảnh hưởng “bản tánh” của má nhiều nhất. Cho nên, gần mười năm
nay, kể từ ngày má về với đất, tôi đã mang những “nếp sống” của má vào
đời.
Và cũng từ đây, giữa cuộc đời trắng đen thật giả, tôi chợt nhận ra cái
xấu lẫn cái tốt cùng lúc có mặt khi loài người có mặt. Rồi do tác động
của môi trường bên ngoài mà hạt giống thiện-ác phát sinh. Đã biết vậy mà
tôi cứ luôn bị “sốc” những khi gặp phải hạng người gian xảo, vô lương.
À! Thì ra tôi hãy còn yếu đuối. Tôi chưa đủ sức chịu đựng sóng gió cuộc
đời như má của tôi.
Chú ý: Việc đăng nhập thường chỉ thực hiện một lần...
Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.38 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này. Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.
Ghi danh hoặc đăng nhập
Thành viên đang online: Viên Hiếu Thành Huệ Lộc 1959 Bữu Phước Chúc Huy Minh Pháp Tự minh hung thich Diệu Âm Phúc Thành Phan Huy Triều Phạm Thiên Trương Quang Quý Johny Dinhvinh1964 Pascal Bui Vạn Phúc Giác Quý Trần Thị Huyền Chanhniem Forever NGUYỄN TRỌNG TÀI KỲ Dương Ngọc Cường Mr. Device Tri Huynh Thích Nguyên Mạnh Thích Quảng Ba T TH Tam Thien Tam Nguyễn Sĩ Long caokiem hoangquycong Lãn Tử Ton That Nguyen ngtieudao Lê Quốc Việt Du Miên Quang-Tu Vu phamthanh210 An Khang 63 zeus7777 Trương Ngọc Trân Diệu Tiến ... ...