Lấy sự nghe biết nhiều, luyến mến nơi đạo, ắt khó mà hiểu đạo. Bền chí phụng sự theo đạo thì mới hiểu thấu đạo rất sâu rộng.Kinh Bốn mươi hai chương
Ai sống quán bất tịnh, khéo hộ trì các căn, ăn uống có tiết độ, có lòng tin, tinh cần, ma không uy hiếp được, như núi đá, trước gió.Kinh Pháp cú (Kệ số 8)
Như đá tảng kiên cố, không gió nào lay động, cũng vậy, giữa khen chê, người trí không dao động.Kinh Pháp cú (Kệ số 81)
Sống chạy theo vẻ đẹp, không hộ trì các căn, ăn uống thiếu tiết độ, biếng nhác, chẳng tinh cần; ma uy hiếp kẻ ấy, như cây yếu trước gió.Kinh Pháp cú (Kệ số 7)
Không nên nhìn lỗi người, người làm hay không làm.Nên nhìn tự chính mình, có làm hay không làm.Kinh Pháp cú (Kệ số 50)
Người trí dù khoảnh khắc kề cận bậc hiền minh, cũng hiểu ngay lý pháp, như lưỡi nếm vị canh.Kinh Pháp Cú - Kệ số 65
Giữ tâm thanh tịnh, ý chí vững bền thì có thể hiểu thấu lẽ đạo, như lau chùi tấm gương sạch hết dơ bẩn, tự nhiên được sáng trong.Kinh Bốn mươi hai chương
Không trên trời, giữa biển, không lánh vào động núi, không chỗ nào trên đời, trốn được quả ác nghiệp.Kinh Pháp cú (Kệ số 127)
Bậc trí bảo vệ thân, bảo vệ luôn lời nói, bảo vệ cả tâm tư, ba nghiệp khéo bảo vệ.Kinh Pháp Cú (Kệ số 234)
Ai sống quán bất tịnh, khéo hộ trì các căn, ăn uống có tiết độ, có lòng tin, tinh cần, ma không uy hiếp được, như núi đá, trước gió.Kinh Pháp Cú (Kệ số 8)

Trang chủ »» Kinh Bắc truyền »» Bản Việt dịch Tân Tuế Kinh [新歲經] »»

Kinh điển Bắc truyền »» Bản Việt dịch Tân Tuế Kinh [新歲經]

Donate


» Tải tất cả bản dịch (file RTF) » Việt dịch (1) » Hán văn » Phiên âm Hán Việt » Càn Long (PDF, 0.14 MB) » Vĩnh Lạc (PDF, 0.2 MB)

Chọn dữ liệu để xem đối chiếu song song:

Kinh Tân Tuế

Việt dịch: Thích Tâm Châu

Nhằm tạo điều kiện để tất cả độc giả đều có thể tham gia soát lỗi chính tả trong các bản kinh Việt dịch, chúng tôi cho hiển thị các bản Việt dịch này dù vẫn còn nhiều lỗi. Kính mong quý độc giả cùng tham gia soát lỗi bằng cách gửi email thông báo những chỗ có lỗi cho chúng tôi qua địa chỉ admin@rongmotamhon.net

Đại Tạng Kinh Việt Nam
Font chữ:

Chính tôi được nghe: Một thời kia đức Phật ở trong vườn, cây của ông Kỳ-Đà và ông Cấp-Cô-Độc, nước Xá-Vệ, cùng với chúng Đại-Tỳ-Khưu tám vạn bốn nghìn người, như ngài Xá-Lỵ-Phất, Ngài Mục-Kiền-Liên v.v...
Các vị vây quanh trước, sau Phật, nghe Phật thuyết kinh. Mà đức Phật ở trong đại-hội cũng như núi Tu-Di, là núi đứng đầu các núi, một mình cao vót và hiển- lộ; như mặt trăng tròn sáng, soi khắp mọi ngôi sao, nhưng, chỉ có ánh uy-quang của mặt trăng là hơn cả và cũng như tia sáng vàng tía ở nơi đạo-tràng, soi khắp đều thành sắc vàng; hơn hết, sắc ấy lạ-lùng đặc biệt, rực-rỡ chói-lọi không có gì sánh bằng.
Thời gian ấy, đức Thế-Tôn cùng chúng Tỳ-Khưu, thanh-tịnh vô-lượng; như mặt trời, như áng mây, trọn đủ ba tháng cho đến ngày của năm mới, các vị Tỳ- Khưu im lặng, nhẹ nhàng, nhất tâm tự tư-niệm đạo, an định, không tưởng gì khác. Khi ấy, Hiền-Giả A-Nan, liền từ tòa mình ngồi đứng dậy, chễ áo cánh tay hữu, gối hữu để xuống đất, quỳ dài, chắp tay và trước tiên tự quay về nơi Phật-túc, làm bài kệ tán-thán rằng:
Phật-Tôn sở dĩ lại,
Qua đây để tế-hộ;
Ba tháng ở nơi này,
Vườn Cô-Độc, Kỳ-thụ.
Sở-nguyện hầu đầy-đủ,
Nay, thực chính là thời;
Đạo-sư Vô-thượng-tôn,
Sẽ tuyên-bố "năm mới."
Bấy giờ đức Thế-Tôn nghe ngài A-Nan nói bài kệ tán-tụng rồi, đấng Chí-Chân ngồi im lặng một mặt, bảo Hiền-Giả Đại-Mục-Kiền-Liên: Ông nên đến những hang núi u-nhàn, nhà đá non cao trong ba nghìn đại thiên thế-giới, lên tiếng bảo tất cả các vị Tỳ-Khưu mới tiến, cựu học cùng những vị chưa giác-ngộ..., đều khiến các vị ấy lại hội-họp ở nơi Kỳ-thụ này. Tại sao? - Như-Lai đến lúc muốn tuyên-lập về năm mới. Lúc đó, Ngài Đại-Mục-Kiền-Liên, rướn mình lên hư- không, theo Thánh-chỉ của Phật, phát ra tiếng to lớn, bảo các vị Tỳ-Khưu trong ba nghìn đại-thiên thế-giới. Trong tiếng vang lớn ấy, tự nhiên diễn ra bài kệ tụng rằng:
Các Nhân-giả khắp nơi,
Rừng rú cùng núi đá;
Năm mới, thời đã đến,
Tâm sở-nguyện sẽ thành.
Bấy giờ, các vị Tỳ-Khưu đương ở nơi du-hóa trong ba nghìn đại-thiên thế-giới, nghe thấy bài kệ thông cáo ấy, ai nấy đều dùng phép Thần-túc trong mọi phương-tiện, biến-hiện thân mình, đến vườn Kỳ-thụ và đi đến chốn Phật, chịu sự tuyên-lập về năm mới của Phật. Tính ra, các đệ-tử hợp-tập bên Phật, đều từ phương thổ xa lạ lại, cùng nhau nhất thời đều họp cả lại gồm có tám mươi vạn bốn nghìn ức cai (2) người, muốn chịu tuổi năm mới.
Khi ấy đức Thế-Tôn bảo Hiền-Giả A-Nan: Ông đi đánh kiền-trùy, nay thời đã đến. Ngài A-Nan lĩnh thụ lời Phật dạy, liền từ tòa mình ngồi đứng dậy, đến chỗ đánh kiền-trùy. Đánh lên, tiếng kiền-trùy vang khắp cõi Phật; trong nước lớn của mỗi đức Phật, nơi địa-ngục, ngã-quỷ, súc-sinh, nghe thấy tiếng kiền-trùy, nhờ uy- thần Phật, hết thảy mọi bệnh khổ-độc đều khỏi và đều được yên-ổn.
Bấy giờ, đức Phật dùng Tịnh-Phạm-âm, bảo các vị Tỳ-Khưu rằng: "Các vị nên đứng dậy, lấy thẻ điểm số xem được bao nhiêu (hành Xá-La trù). Các vị nên đối với nhau hối quá tự trách. Các vị nên cùng nhau tạ mọi lỗi phạm phi-pháp và đều nên nhẫn-nhục hòa đồng với nhau, cho sạch ba nghiệp: thân, khẩu, tâm, không còn nhơ-nhớp gì nữa!"
Lúc đó, các vị Tỳ-Khưu lĩnh thụ lời Phật dạy, liền đều cùng nhau từ tòa ngồi của mình đứng dậy, trước đức Thế-Tôn, đều cùng tạ nhau và sám-hối những điều lỗi-lầm. Xong rồi, lại trở về ngôi nơi bản-vị.
Đức Phật thấy chúng đều về bản-vị cả rồi, đức Phật rủ lòng thương-xót, nhân từ tòa ngồi của Ngài đứng dậy, tự mình chắp tay, hướng vào các vị Tỳ-Khưu mà nói rằng: "Các vị Tỳ-Khưu! Các vị nên hòa tâm hướng vào nhau, hướng vào các vị mà hối lỗi. Tại sao ? - Vì, nghiệp thân, nghiệp khẩu, nghiệp ý của ta thảng hoặc có lúc ngang-trái, lầm lẫn với nhau chăng? Như-Lai Vô-thượng-tôn Chí-chân, không còn có nghiệp lầm-lẫn, thiếu-sót, tâm không phóng-dật, không mất trí tuệ, không tham-mộ gì và không hủy giới cấm. Với, trong những vị Thanh-Văn, Duyên-Giác, là bực Tôn-đức rất lớn trong ba cõi, vượt trên chư Thiên, thế-gian, nhân-dân, không ai có thể sánh bằng được. Lại, các vị Tỳ-Khưu, như trong dòng họ xuất-gia, học đạo, tu pháp Sa-môn, tâm tính đều khác, chí-khí, tiết-tháo bất đồng, trong Phật nghiệp này, cần nên thi-hành và nên vâng lời dạy răn không được trái phạm. Tại sao? - Nếu có vị Tỳ Khưu nào ở trong Thánh-chúng, kiến-lập năm mới mà thân hạnh đều khác, tâm-niệm chẳng đồng, mang lòng nịnh hót, thời kể vị Tỳ-Khưu kia, không chịu đường chân-chính, không phải là Cụ-giới. Tại sao?- Vì, thân, khẩu, ý sạch, là thiện-chân-chính. Thụ-giới Cụ Túc của Phật, tâm hằng kính nhường, thuận thượng trung, hạ, không làm sự khinh-mạn, dông-dỡ; biết thẹn-hổ nhún lòng, mới hợp pháp-giới. Tại sao? - Vì người làm như thế, không có oán-ghét, không vì kết-hận, xét pháp xưa, nay, không có rối-loạn; kiến-lập năm mới cũng không có tâm giận tức, tự-đại. Tại sao? - Vì giới-cấm thanh-tịnh, tạo-lập ra năm mới, kiến-lập tối-đại-giới; không thanh-tịnh chẳng phải là đệ-tử Phật. Cũng như thây hình người chết để dưới đất, bỏ nơi mồ mả, chư Thiên, nhân-dân trong thiên thượng thế-gian, đều mang những thuốc tốt, hoặc Thần-chú, hảo-thuật lại, thương-xót chữa cho họ, cũng không thể làm cho họ sống lại được. Như thế, Tỳ-Khưu hủy-phạm giới-cấm, chính khiến họ vào trong chúng, được bao năm mới rồi, cũng không thể tự cứu, để kiến-thành năm mới được. Tại sao?- Vì người ấy hủy giới, hội quy tự nhiên, nhân ấy quay về chịu báo khổ-độc, chua xót, vất-vả vô lượng trong địa-ngục, ngã-quỷ, súc-sinh. Các vị nên siêng-năng, cẩn-thận!"
Đức Phật nói pháp ấy rồi, liền từ tòa đứng dậy, ra ngoài nệm cỏ. Tức thì ba nghìn đại thiên thế-giới, sáu phen chấn-động, đàn không-hầu, đồ kỹ nhạc, không đánh tự-nhiên kêu; chư Thiên trên không, tung những thứ danh-hương, rải các thứ hoa sặc-sỡ xuống.
Khi đức Phật nói phẩm giới-pháp ấy, bảo các vị Tỳ-Khưu, thời các vị Tỳ-Khưu, đều ngồi nơi bản-vị, nhờ uy-thần Thánh-chỉ về sự giáo-hối của Phật, công-huân sáng-suốt, soi sáng khắp cả, đều tự lập lên, tâm không vui-thích ở nơi thường ngồi như ghềnh núi, gốc cây, chỉ là tham-dục; mà đều từ tòa mình ngồi đứng dậy, cúi đầu lễ dưới chân Phật, miệng tự bạch rằng: "Hết thảy mọi pháp, đều từ nơi Phật mà lĩnh thụ; phép chính, gốc đạo, vì giúp hết thảy; con mắt từ-mẫn, tôn quý lạ-lùng; Thánh-đức vô thượng, siêu tuyệt chi bằng, nguy-nguy, đường- đường, tuyên-bố đạo-hóa." Bấy giờ Như-Lai, dời nơi Tôn-vị, sám-tạ Thánh- chúng, thương-xót thiên-hạ, lại về nệm cỏ Phật ngồi lại rồi, Thánh-chúng cũng thế, đều về ngôi cũ, như pháp ngồi lại.
Lúc đó, đức Thế-Tôn thấy thời của năm mới đã đến, mẫn-niệm đến mọi người trong hội, Ngài ở trước các vị Tỳ-Khưu, ba lần tuyên-bạch về năm mới xong. Sau khi kiến lập năm mới rồi, năm vị Tỳ-Khưu từ tòa mình ngồi đứng dậy, để kiến-lập năm mới. Vừa kiến-lập năm mới, một vạn vị Tỳ-Khưu, được thành đạo-tích, tám nghìn vị Tỳ-Khưu được quả A-La-Hán; tám vạn bốn nghìn chư Thiên nơi hư-không, đều thấy sự khai-hóa, đều phát đạo-ý vô thượng chính-chân, giảng-thuyết kinh-pháp, không kể số được, những loài chúng-sinh kiến lập Tam-thừa, nay đức Phật từ-bi thương-xót, tạm khuất ngôi Chí-tôn, ngồi ở trong chúng, độ thoát nguy-ách, mười phương nhờ ơn tế-độ.
Cùng khi ấy, Nan-Đầu-Hòa-Nan Long-Vương... đều xả nơi mình ở, mang theo trạch-hương, chiên-đàn tạp-hương... đến chốn đức Phật và đến nơi đạo-tràng kiến-lập năm mới, đỉnh lễ đức Phật, cùng chư Thánh-chúng. Long-Vương cúi đầu sát dưới chân, đem chiên-đàn tạp-hương, cúng-dường Phật cùng các Tỳ-Khưu Tăng và làm bài kệ thán tụng rằng:
Vị ngồi trên ghềnh núi,
Hoặc ngồi dưới bóng cây;
Hoặc qua trên biển cả,
Mang lòng ít sân-hận.
Lại, kiến lập năm mới,
Ức tải chúng-sinh họp
Đều cúng-dường lên Phật,
Được thành Cam-Lộ môn.
Và, cũng lúc ấy, Hải-Long-Vương mang ngọc Xích-trân châu, hóa làm lá chàng Giao-lộ-các rất đẹp, dài, rộng bốn trăm dậm, lấy ngọc Lưu-ly xanh tía, dát lại với nhau mà thành. Tay ông mang giữ, đi trong hư không. Từ Giao-Lộ-Các ra khỏi Long-cung, nước ao Bát-vị (tám mùi), tuôn chảy rưới đất, để cúng-dường Như-Lai cùng chúng Tỳ-Khưu. Đem lá chàng Giao-Lộ-Các cống hiến lên bậc Đại- Thánh cùng các vị Tỳ Khưu Tăng. Đem ngọc Anh-lạc rải cúng trên Phật cùng chư Thánh chúng. Cúng rồi liền nói bài kệ rằng:
Thanh tịnh như hư-không,
Như nhất, tự nhiên không;
Giới cấm rất thanh-tịnh,
Quý hơn Diệu-minh-châu.
Không biết bao nhiêu chúng,
Ngồi trong đại-hội này;
Đều cúng-dường an-trụ,
Cùng mọi Thanh-Văn chúng.
Bấy giờ, chư Bồ-Tát, Thiên, Long, Thần-vương ở mười phương, đều từ mười phương lại hội-họp, hóa làm không biết bao nhiêu những đồ cúng lạ-lùng, cúng- dường đức Thế-Tôn cùng chúng Tỳ-Khưu; cúi đầu quy-mệnh, lĩnh-thụ lời dạy trong kinh-điển. Tất cả đều như thế, bình-đẳng không khác, đều lại cúi đầu quy- mệnh, và đều phát ra đạo-ý Vô-thượng chính-chân. Khi ấy, Thiên, Nhân thảy đều phát tâm, cúng-dường Thế-Tôn cùng chư Thánh-Chúng, đọc bài kệ tán-thán rằng:
Tâm Ngài đã thanh-tịnh,
Đệ nhất không nghĩ, bàn;
Thánh-chúng tối tôn-trưởng,
Ngồi ngay trong hội này.
Bỏ lìa hết thảy tưởng,
Khéo trừ mọi cấu-uế;
Ngày nay dâng cúng-dường,
Nơi kính không thể bàn,
Khai-hóa, mọi nạn thường,
Hết thảy mọi trần-lao;
Giới cấm ấy thanh-tịnh,
Như ngọc báu Minh-nguyệt.
Tâm thường suy-nghĩ chính,
Dứt mọi buộc sân-hận;
Ngày nay Ly-cấu-tôn,
Hội-họp lập năm mới.
Răn tâm khó điều-hóa,
Tuân hành như Thái-sơn;
Tiêu ngại pháp thường làm,
Phật an-lập năm mới.
Sau khi chư Thiên-nhân nói bài kệ ấy rồi, cúi đầu lễ dưới chân Phật, bỗng nhiên không thấy hiện nữa, mọi người đều về cung mình ở và đều sung sướng lấy Phật pháp làm vui. Bấy giờ đức Thế-Tôn hiển-lộ làm không-khí mát-dịu lạ-lùng, cùng mọi báu xen bày, che rợp Thánh-chúng và Ngài liền nói bài kệ này:
Giới ấy rất thanh-tịnh,
Chỗ làm rất khó kịp;
Ngày nay vui mừng cúng.
Che khắp lập năm mới.
Dâng lên người an-trụ,
Hộ giới rất thanh-tịnh;
Như chim Hát mến lông,
Uy Phật giúp năm mới.
Đức Phật bảo các vị Tỳ-Khưu: "Nay, Phật, Thế-Tôn, tuy năm mới này một năm có một lần hội, song, các vị cần tu-hành theo đúng pháp-tắc, thanh-tịnh giúp đạo, nghiêm trì ba việc: thân, khẩu, ý không nhơ nhớp, vâng làm mười điều thiện (không sát sinh, không trộm-cắp, không tà dâm, không nói dối, không nói thêu dệt, không nói hai lưỡi, không ác khẩu, không tham, không sân, không si), bốn tâm bình-đẳng (từ, bi, hỷ, xả), sáu phép độ (bố-thí, trì-giới, nhẫn-nhục, tinh-tiến, thiền- định, trí-tuệ) và bỏ sạch sáu tình (tức 6 căn: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý sinh ra tình-thức), ba độc (tham, sân, si), năm thứ ngăn che (sắc, thụ, tưởng, hành, thức) mười hai mối khiên-liên (tức 12 nhân-duyên: vô minh, hành, thức, danh sắc, lục nhập, xúc, thụ, ái, thủ, hữu, sinh, lão tử.), làm sao trong sạch như mặt trời soi khắp thiên-hạ, ánh sáng chiếu-diệu, mọi tối tiêu tan, vào nẻo đạo-minh Vô-thượng chính-chân, hết thảy hòa-đồng, khổ, vui không hai, mới hợp đạo-pháp." Liền đó, đức Phật nói bài tụng rằng:
Chư Phật ra đời, vui,
Nói kinh-pháp cũng vui;
Thánh-chúng hòa đồng, vui,
Hòa, thường được an vui.
Đức Phật nói như thế, các chúng Tỳ-Khưu, chư Thiên, Long, Quỷ-thần, A-Tu- Luân, thế-gian nhân-dân, nghe đức Phật nói không ai là không hoan-hỷ, làm lễ mà lui.


Chú thích:
(1) Kinh này là cuốn kinh số 62 trong Đại-Tạng-kinh. Tân tuế là "năm mới".
(2) 10 triệu là một kinh, 10 kinh là một cai.

« Kinh này có tổng cộng 1 quyển »

Tải về dạng file RTF

_______________

MUA THỈNH KINH SÁCH PHẬT HỌC

DO NXB LIÊN PHẬT HỘI PHÁT HÀNH




Đường Không Biên Giới


Kinh Đại Bát Niết-bàn - Tập 2


Giải thích Kinh Địa Tạng


Giai nhân và Hòa thượng

Mua sách qua Amazon sẽ được gửi đến tận nhà - trên toàn nước Mỹ, Canada, Âu châu và Úc châu.

XEM TRANG GIỚI THIỆU.



Donate


Quý vị đang truy cập từ IP 3.145.162.114 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này.
Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.

Ghi danh hoặc đăng nhập