Người ngu nghĩ mình ngu, nhờ vậy thành có trí. Người ngu tưởng có trí, thật xứng gọi chí ngu.Kinh Pháp cú (Kệ số 63)
Kẻ hung dữ hại người cũng như ngửa mặt lên trời mà phun nước bọt. Nước bọt ấy chẳng lên đến trời, lại rơi xuống chính mình.Kinh Bốn mươi hai chương
Không làm các việc ác, thành tựu các hạnh lành, giữ tâm ý trong sạch, chính lời chư Phật dạy.Kinh Đại Bát Niết-bàn
Chớ khinh tội nhỏ, cho rằng không hại;
giọt nước tuy nhỏ, dần đầy hồ to!
(Do not belittle any small evil and say that no ill comes about therefrom. Small is a drop of water, yet it fills a big vessel.)Kinh Đại Bát Niết-bàn
Rời bỏ uế trược, khéo nghiêm trì giới luật, sống khắc kỷ và chân thật, người như thế mới xứng đáng mặc áo cà-sa.Kinh Pháp cú (Kệ số 10)
Kẻ làm điều ác là tự chuốc lấy việc dữ cho mình.Kinh Bốn mươi hai chương
Tìm lỗi của người khác rất dễ, tự thấy lỗi của mình rất khó.
Kinh Pháp cú
Cỏ làm hại ruộng vườn, sân làm hại người đời. Bố thí người ly sân, do vậy được quả lớn.Kinh Pháp Cú (Kệ số 357)
Nếu người có lỗi mà tự biết sai lầm, bỏ dữ làm lành thì tội tự tiêu diệt, như bệnh toát ra mồ hôi, dần dần được thuyên giảm.Kinh Bốn mươi hai chương
Giặc phiền não thường luôn rình rập giết hại người, độc hại hơn kẻ oán thù. Sao còn ham ngủ mà chẳng chịu tỉnh thức?Kinh Lời dạy cuối cùng
Người ta trói buộc với vợ con, nhà cửa còn hơn cả sự giam cầm nơi lao ngục. Lao ngục còn có hạn kỳ được thả ra, vợ con chẳng thể có lấy một chốc lát xa lìa.Kinh Bốn mươi hai chương
Nhằm tạo điều kiện để tất cả độc giả đều có thể tham gia soát lỗi chính tả trong các bản kinh Việt dịch, chúng tôi cho hiển thị các bản Việt dịch này dù vẫn còn nhiều lỗi. Kính mong quý độc giả cùng tham gia soát lỗi bằng cách gửi email thông báo những chỗ có lỗi cho chúng tôi qua địa chỉ admin@rongmotamhon.net
Font chữ:
Đúng như thế, chính tôi được nghe:
Một thời, Đức Phật cùng với vô lượng chúng tì-kheo cư trú ở Cấp Cô Độc viên, rừng Thệ-đa, thành Thất-la-phiệt.
Bấy giờ, Phật bảo các thầy Tỳ-kheo: “Các thầy phải biết!Ởtrong giáo pháp của Tacó pháp ít muốn, biết đủ để tự sinh sống. Đó là đệ tử củaTa cạo tóc, đắp nhiễm y, ôm bát đến nhà người khất thực để nuôi sống. Đâylà việc làm bị người ngu ở thế gian khinh thường. Nếu có người nam nào với lòng tin thanh tịnh, bỏ tục xuất gia tu hành việc này, không phải vì bị nạn vua bức bách, không phải vì sợ kẻ thù, không phải bị nợ nần, không phải vì sợ hãi, không phải vì kiếm sống mà chỉ vì phát tâmnhàm chán, xa lìa sanh, lão, bệnh, tử, lo, buồn, khổ, não; vì muốn đoạn trừ tận gốc rễ các khổ uẩn, những trói buộc của phiền não và cầu giải thoát. Các thầy há chẳng phải vì việc này mà mong cầu xuất gia sao?”.
Khi ấy, các thầy tì-kheo đồng thanh bạch Phât: “Bạch Thế Tôn! Đúng thế! Đúng thế! Chúng con vì giải thoát mà cầu xuất gia.”
Phật dạy: “Các thầy tỳ-kheo! Như có một hạng tỳ-kheo tội ác, tuy cũng xuất gia, nhưng tánh tham nhiễm nặng, đắm trước sâu cảnh ngũ dục, hoặc khởi sân hận, hoặc suy nghĩ xấu ác, tâm thường buông lung, không siêng năng gắng sức, luôn khởi nhiều vọng niệm, không tu tập các môn thiền định, bám theo các cảnh, thích các việc thấp hèn, không mong cầu các hạnh thù thắng, đến khi chết không đạt được gì.Người xấu xa như vậy, giống như những thứ gì?”.
Đức Phật lại dạy: “Các thầy tỳ-kheo hãy nghe ta nói thí dụ. Như trong đồng trống, có một khúc củi đốt xác người bị cháy hai đầu, khoảng giữa thì dính dơ. Khúc củi ấykhông được người trong làng và người trong đồng trống sử dụng. Nay Ta lấy việc này để dụ cho hạng người xuất gia lười biếng, ngu si kia. Họ đã bỏ những thú vui của thế tục, nhưng lại không tu tập những pháp nghĩa lợi của sa-môn, thường sanh ba loại tư duy bất thiện. Đó là tư duy về ngũ dục, tư duy sân hại, tư duy dối trá.
Ba loại tư duy bất thiện này vì đâu mà khởi? Phải biết đều do vô minh làm nhân mà sanh khởi, đến khi thân hoại mạng dứt thì rơi vào ba đường ác.Thế nên các thầy phải siêng năng tu tập để đoạn trừ vô minh. Ta là bậc đại sư, các thầy là đệ tử ở trong giáo pháp của Ta, nên nay Ta nói tóm tắt những việc quan trọng cho các thầy nghe. Vì lòng đại bi, vì lòng thương xót, vì lợi ích, vì vui sướng, các thầy nên thực hành như lời Ta dạy. Hoặc ở núi rừng, nơi thanh vắng, bên gốc cây, hoặc ở đồng trống, các thầy có thể khéo léo tư duy, không nên buông lung, chớ để sau này sanh lòng hối hận.Như lời Ta dạy mà tu hành, sẽ được giải thoát”.
Khi Đức Thế Tôn nói lời này xong, các thầy tỳ-kheo hoan hỷ phụng hành.
Chú ý: Việc đăng nhập thường chỉ thực hiện một lần và hệ thống sẽ ghi nhớ thiết bị này, nhưng nếu đã đăng xuất thì lần truy cập tới quý vị phải đăng nhập trở lại. Quý vị vẫn có thể tiếp tục sử dụng trang này, nhưng hệ thống sẽ nhận biết quý vị như khách vãng lai.
Quý vị đang truy cập từ IP 216.73.216.188 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này. Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.