Không nên nhìn lỗi người, người làm hay không làm.Nên nhìn tự chính mình, có làm hay không làm.Kinh Pháp cú (Kệ số 50)
Cái hại của sự nóng giận là phá hoại các pháp lành, làm mất danh tiếng tốt, khiến cho đời này và đời sau chẳng ai muốn gặp gỡ mình.Kinh Lời dạy cuối cùng
Với kẻ kiên trì thì không có gì là khó, như dòng nước chảy mãi cũng làm mòn tảng đá.Kinh Lời dạy cuối cùng
Bậc trí bảo vệ thân, bảo vệ luôn lời nói, bảo vệ cả tâm tư, ba nghiệp khéo bảo vệ.Kinh Pháp Cú (Kệ số 234)
Con tôi, tài sản tôi; người ngu sinh ưu não. Tự ta ta không có, con đâu tài sản đâu?Kinh Pháp Cú (Kệ số 62)
Sự nguy hại của nóng giận còn hơn cả lửa dữ. Kinh Lời dạy cuối cùng
Vui thay, chúng ta sống, Không hận, giữa hận thù! Giữa những người thù hận, Ta sống, không hận thù!Kinh Pháp Cú (Kệ số 197)
Người ta trói buộc với vợ con, nhà cửa còn hơn cả sự giam cầm nơi lao ngục. Lao ngục còn có hạn kỳ được thả ra, vợ con chẳng thể có lấy một chốc lát xa lìa.Kinh Bốn mươi hai chương
Người thực hành ít ham muốn thì lòng được thản nhiên, không phải lo sợ chi cả, cho dù gặp việc thế nào cũng tự thấy đầy đủ.Kinh Lời dạy cuối cùng
Chiến thắng hàng ngàn quân địch cũng không bằng tự thắng được mình. Kinh Pháp cú

Trang chủ »» Kinh Bắc truyền »» Bản Việt dịch Phật Thuyết Ngũ Uẩn Giai Không Kinh [佛說五蘊皆空經] »»

Kinh điển Bắc truyền »» Bản Việt dịch Phật Thuyết Ngũ Uẩn Giai Không Kinh [佛說五蘊皆空經]

Donate


» Tải tất cả bản dịch (file RTF) » Việt dịch (1) » Việt dịch (3) » Hán văn » Phiên âm Hán Việt » Càn Long (PDF, 0.04 MB) » Vĩnh Lạc (PDF, 0.06 MB)

Chọn dữ liệu để xem đối chiếu song song:

Kinh Năm Uẩn Đều Trống Rỗng

Kính mong quý độc giả xem kinh cùng góp sức hoàn thiện bằng cách gửi email về admin@rongmotamhon.net
để báo cho chúng tôi biết những chỗ còn có lỗi.

Việt dịch: Huyền Thanh

Đại Tạng Kinh Việt Nam
Font chữ:

Như vậy tôi nghe. Một thời Đức Bạc Già Phạm (Bhagavaṃ: Thế Tôn) ngự trong Tiên Nhân Đọa Xứ Thí Lộc Lâm (Mṛgadāva: Rừng dành cho loài nai vui sống) tại nước Ba La Nhiếp Kỳ (Vārāṇasi)

Bấy giờ Đức Thế Tôn bảo năm vị Bật Sô (Bhikṣu) rằng: “Các ông nên biết hình thể vật chất (Rūpa-skandha: Sắc uẩn) chẳng phải là Ta (Ātma: ngã). Nếu là Ta thời hình thể vật chất chẳng nên bệnh với nhận chịu khổ não. Ta muốn hình thể vật chất như vậy, Ta chẳng muốn hình thể vật chất như vậy. Đã chẳng như vậy để tùy theo điều ước muốn của Tình. Chính vì thế cho nên biết hình thể vật chất chẳng phải là Ta. Cảm Giác (Vedanā-skandha: Thọ uẩn), Tri Giác (Saṃjñāskandha: Tưởng uẩn), Lưu Chuyển Tạo Ứng (Saṃskāra-skandha: Hành uẩn), Nhận Thức (Vijñāna-skandha: Thức uẩn) cũng lại như vậy

Lại nữa Bật Sô. Ý của ông thế nào ? Hình thể vật chất (Sắc) là Thường (Nitya) hay là Vô Thường (Anitya)?

Bạch rằng: “Đại Đức ! Hình thể vật chất (Sắc) là Vô Thường (Anitya)”

Đức Phật nói: “Hình thể vật chất (Sắc) đã Vô Thường (Anitya). Đây tức là Khổ (Duḥkha: cái gì xấu bởi vì nó trống rỗng, không thật, bất toàn, vô thường, hư giả, không làm thỏa mãn), hoặc là Khổ Khổ (Duḥkha-duḥkha: sự khổ não dồn dập khiến cho thân tâm bị tổn thương), Hoại Khổ (Vṛtti-duḥkha:Sự khổ não do Vô Thường chuyển biến, phân hóa mất mát), Hành Khổ (Saṃskāra-duḥkha: Sự khổ não do chấp thân có năm Uẩn, Sự khổ đau phiền não khi bị trói buộc trong vòng sinh tử luân hồi). Như thế Đệ Tử Thanh Văn (Śrāvaka), Đa Văn (Bahu-śrūta) của Ta chấp có cái Ta (Ātma: Ngã) chăng. Hình thể vật chất (Sắc) tức là cái Ta. Cái Ta có các hình thể vật chất (Sắc), hình thể vật chất (Sắc) thuộc về cái Ta, cái Ta ở ngay trong hình thể vật chất (Sắc) chăng ?”

“Bạch Đức Thế Tôn ! Chẳng phải như thế”

“Nên biết Cảm Giác (Vedanā: Thọ), Tri Giác (Saṃjñā: Tưởng), Lưu Chuyển Tạo Ứng (Saṃskāra:Hành), Nhận Thức (Vijñāna: Thức), Thường (Nitya) cùng với Vô Thường (Anitya) cũng lại như vậy

Phàm hết thảy hình thể vật chất (Sắc) hoặc quá khứ, hiện tại, vị lai, bên trong, bên ngoài, thô sơ, nhỏ nhiệm, hoặc hơn, hoặc kém, hoặc xa hoặc gần thảy đều không có cái Ta (Vô ngã: Anātman, hoặc Nir-ātman). Các ông nên biết, nên dùng Chính Trí (Samyag-jñāna: Trí Tuệ khế hợp với Lý chính đúng) mà khéo quán sát. Như vậy hết thảy Cảm Giác (Vedanā: Thọ), Tri Giác (Saṃjñā: Tưởng), Lưu Chuyển Tạo Ứng (Saṃskāra:Hành), Nhận Thức (Vijñāna: Thức) quá khứ hiện tại vị lai… đều nên như lúc trước Chính Trí quán sát.

Nếu chúng Thanh Văn Thánh Đệ Tử của Ta, quán năm Thủ Uẩn (Pañcaskandha) này, biết không có cái Ta (Ngã: Ātma) cùng với cái của Ta (Ngã sở: Mama-kāra) liền biết Thế Gian không có Năng Thủ (Grāhaka: chủ thể nhận biết phân biệt đối tượng), Sở Thủ (Grāhya:đối tượng đã được nhận biết phân biệt) cũng chẳng chuyển biến, chỉ do tự mình tỏ ngộ mà chứng Niết Bàn (Nirvāṇa). Ngã Sinh (hành vi của Ta, điều sinh ra Ta) đã hết, Phạm Hạnh (Brahma-caryā) đã dựng lập, chỗ cần làm đã làm xong, chẳng còn thọ nhận Hậu Hữu (Punarbhava: quả báo đời vị lai, thân tâm của đời sau)”

Khi Phật nói Pháp này thời nhóm năm vị Bật Sô đối với các phiền não (Kleśa), Tâm được giải thoát (Vimokṣa, vimukti, mukti), tin nhận, phụng hành.

« Kinh này có tổng cộng 1 quyển »

Tải về dạng file RTF

_______________

MUA THỈNH KINH SÁCH PHẬT HỌC

DO NXB LIÊN PHẬT HỘI PHÁT HÀNH




Giọt mồ hôi thanh thản


Kinh Đại Thừa Vô Lượng Nghĩa


Nguyên lý duyên khởi


Chớ quên mình là nước

Mua sách qua Amazon sẽ được gửi đến tận nhà - trên toàn nước Mỹ, Canada, Âu châu và Úc châu.

XEM TRANG GIỚI THIỆU.



Quý vị đang truy cập từ IP 18.227.209.89 và chưa ghi danh hoặc đăng nhập trên máy tính này. Nếu là thành viên, quý vị chỉ cần đăng nhập một lần duy nhất trên thiết bị truy cập, bằng email và mật khẩu đã chọn.
Chúng tôi khuyến khích việc ghi danh thành viên ,để thuận tiện trong việc chia sẻ thông tin, chia sẻ kinh nghiệm sống giữa các thành viên, đồng thời quý vị cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ Ban Quản Trị trong quá trình sử dụng website này.
Việc ghi danh là hoàn toàn miễn phí và tự nguyện.

Ghi danh hoặc đăng nhập