(21)
Dưới
Gốc Mai Vàng
Ngày xưa
có vợ chồng Rùa
Sống
trong hang đá bốn mùa thảnh thơi
Hang như
tổ ấm cuộc đời
Bên dòng
sông mộng nước trôi xanh mầu.
*
Một ngày
Rùa Vợ ốm đau
Chạy
thầy, chạy thuốc đã lâu chẳng lành
Rùa Chồng
thương vợ bò quanh
Thở dài!
Nhìn đám mây xanh than trời.
*
Chú Tôm
thường lệ rong chơi
Bơi ngang
hang đá nghe lời rên la
Hỏi thăm
Rùa, rõ chuyện nhà
Tôm bèn
lên tiếng thiết tha cứu người:
“Bệnh
này cũng dễ chữa thôi
Cứ tìm
gan khỉ về phơi ít ngày
Gan khô
đưa vợ ăn ngay
Ăn xong
bệnh khỏi! Thuốc hay vô vàn!”.
*
Vợ chồng
Rùa lặng lẽ bàn
Nghĩ mưu
tính kế kiếm gan khỉ về
Nhớ ra
ở đảo hoang kia
Giữa
con sông vắng nước chia đôi dòng
Có đàn
khỉ nọ thật đông
Quây quần
nhảy nhót bên sông hàng ngày
Mỗi khi
Rùa lội qua đây
Anh chàng
Khỉ chúa thường hay rỡn đùa
Nhăn mày
nhăn mặt trêu Rùa,
Phen này
cho hết giở trò khinh khi!
*
Rùa từ
biệt vợ ra đi
Tính toan
chước quỷ, nghĩ suy mưu thần
Làm sao
lừa Khỉ đến gần
Để rồi
giết Khỉ lấy gan đem về.
Rùa bơi
đến đảo nửa khuya
Vầng
trăng mười sáu bốn bề sáng soi
Ánh vàng
phô sắc trên trời,
Rùa bò
lên đảo đến nơi Khỉ ngồi
Hỏi thăm.
Gợi chuyện. Rỡn cười.
Khỉ chuyền
cây xuống đùa chơi, tâm tình:
“Những
đêm trăng sáng lung linh
Tôi ưa
thức trễ, một mình ngắm trăng!”
Rùa bàn:
“Thú vị chi bằng
Nếu nghe
thêm cá tưng bừng hòa ca!”
*
Tò mò
Khỉ hỏi thêm ra
Chàng
Rùa tán tỉnh: “Gần nhà chúng tôi
Sáng ra
lúc tỏ mặt trời
Cá đều
hòa nhạc đón mời bình minh
Nhạc
âm vang rất hữu tình
Hòa cùng
tiếng sóng dập dình biển khơi
Nghe như
giai điệu tuyệt vời
Du dương
từ chốn Thiên Thai vọng về!”
*
Khỉ nghe,
lòng dạ đê mê
Vội than:
“Tôi chẳng có hề biết bơi!”
Chàng
Rùa dụ dỗ đỡ lời:
“Lưng
tôi rước bạn thảnh thơi cứ ngồi
Tôi đưa
tới chốn tới nơi
Sợi lông
không ướt! Xin mời đi ngay!”
Khỉ nghe
đẹp dạ lắm thay
Lưng Rùa
leo vội, nào hay bị lừa.
*
Sông trôi.
Sóng cuộn. Gió lùa
Rùa bơi
chở Khỉ, lòng Rùa sướng vui
Phục
mình mưu mẹo hơn người,
Nửa đường
đã thấy chân trời hừng đông.
Khỉ mơ
mộng, giọng reo mừng:
“Gió
đưa tiếng nhạc nghe chừng đâu đây!”
Rùa cười
chú Khỉ thơ ngây:
“Nhạc
nào mà có, mà say lòng người!
Tôi cần
gan bạn mà thôi
Gan khô
chữa bệnh vợ tôi mau lành!”
Khôn lanh
Khỉ vội chối quanh:
“Gan
nào mà có! Thôi anh lầm rồi!
Nhớ rằng
loài khỉ chúng tôi
Mỗi khi
đi tới một nơi chẳng lành
Thường
treo gan lại trên cành
Nhẹ người,
nhảy nhót cho nhanh đó mà!
Lá gan
tôi để lại nhà
Về mang
tặng chị làm quà được thôi
Tôi làm
việc thiện quen rồi!”
Rùa nghe
tưởng thật, tin lời thiệt hơn,
Ngượng
ngùng khẽ nói: “Cám ơn!”
Bơi vòng
trở lại, mừng rơn trong lòng.
*
Khỉ về
tới đảo vui mừng
Nhảy
lên, leo vội tuốt tầng cây cao
Nhắm
lưng Rùa liệng mạnh vào
Một hòn
đá lớn, miệng gào: “Gan đây
Đem về
cho vợ ăn ngay
Vợ ăn
mau khỏi! Chú mày khôn thêm!”
*
Rùa tuy
đau đớn, lặng im
Chợt
bừng ánh đạo! Thoắt chìm cơn mê!
Trong lòng
hối hận tràn trề
Vội than:
“Hiểm độc mọi bề là Tôm
Xúi bày
ra chuyện ác ôn
Khiến
ta mù quáng, đáng buồn lắm thay!”
Rùa ăn
năn khẽ tỏ bày:
“Xin
anh tha thứ, tôi đây lỡ lầm!”
Khỉ nghe
Rùa nói thật tâm
Hết buồn.
Hết giận. Ra ân cứu người:
“Kể
nghe bệnh chị đầu đuôi
Tôi rành
nghề thuốc. Tôi thời giúp anh!”
Rùa nghe,
nước mắt long lanh
Bệnh
tình của vợ ngọn ngành kể ra.
Khỉ bàn:
“Quanh quất đâu xa
Lá cây
làm thuốc chúng ta mau tìm!”
Cả hai
vội vã đi liền
Kiếm
ra đủ thuốc quanh miền đảo hoang.
*
Thế rồi
Rùa trở về hang
Chở chàng
Khỉ chúa nhẹ nhàng trên lưng
Lòng Rùa
mở hội tưng bừng
Mưu mô
xảo quyệt chẳng vương chút nào.
Bồng
bềnh sóng nước nhẹ chao
Đưa Rùa
và Khỉ trôi vào trong hang
Vợ Rùa
nằm liệt, mơ màng,
“Ông
thầy thuốc” Khỉ vội vàng ra tay
Trổ tài
chữa bệnh thật hay
Bệnh
nhân uống thuốc khỏi ngay tức thì,
Vợ chồng
Rùa sướng kể chi
Cúi đầu
lạy tạ. Nguyện ghi ơn này.
*
Khỉ mời
Rùa, lúc chia tay:
“Có
Tăng thuyết pháp tối nay bên rừng
Mời anh
chị tới nghe cùng
Gây nền
công đức, thoát vùng tử sanh
Hẹn nhau
dưới bóng trăng thanh
Gốc cây
mai đẹp trên cành đầy hoa!”
*
Rùa bơi
chở Khỉ về nhà
Lên bờ
Khỉ hái cành hoa mai vàng
Đưa Rùa,
giọng nói dịu dàng:
“Mùa
Xuân đã đến hương ngàn ngất ngây
Tặng
anh chị cánh hoa này
Chúc luôn
hạnh phúc vui vầy yêu thương!”
Ngậm
hoa Rùa trở về hang
Tiếng
lòng hòa nhịp sóng vàng reo vui.
(phỏng
theo bản văn xuôi
của Bảo
Liên)
(22)
Công Chúa
Nhật Quang
Nhật Quang
Công Chúa đẹp xinh
Dung nhan
diễm lệ, thông minh hơn người
Lại thêm
đức hạnh tuyệt vời
Hiếu
cùng cha mẹ, thương nơi dân hiền,
Giúp người
nghèo khó tật nguyền
Toàn dân
cảm phục, khắp miền mến yêu.
*
Trong vườn
Thượng Uyển một chiều
Vua cùng
Hoàng Hậu dấu yêu dùng trà
Nhật
Quang hầu đứng bên cha
Vua hoan
hỉ nói: “Con ta hơn người
Sống
vui, hạnh phúc lâu dài
Chính
nhờ cha mẹ. Nào ai sánh bằng!”
Nhật
Quang bèn nói dịu dàng:
“Công
ơn cha mẹ sánh ngang biển trời
Ghi lòng
tạc dạ mãi thôi
Nhưng
con thiết nghĩ cuộc đời con đây
Một phần
cha mẹ dựng gây
Một phần
nhờ kiếp trước dầy công tu!”.
*
Lời nàng
chẳng đẹp lòng Vua
Khiến
Ngài tự ái như vừa tổn thương
Vua suy
nghĩ suốt đêm trường
Trong lòng
bực bội, vấn vương muộn sầu
Sáng ra
đòi một quan hầu
Sai đi
khắp chốn tìm mau ra người
Đói nghèo,
khổ cực, tả tơi
Lang thang
xó chợ, tuổi thời thanh niên
Dẫn về
trình diện trước thềm
Vua đem
Công Chúa gả liền ngay cho
Mỉa mai
Vua nói: “Chớ lo
Theo con
kiếp trước con tu đã nhiều
Kiếp
này đâu có sợ nghèo
Để ta
xem thử mọi điều đúng không
Lấy người
cơ cực làm chồng
Xem con
có thoát khỏi vòng khổ đau?”.
*
Triều
đình, Hoàng Hậu lo âu
Chỉ riêng
Công Chúa trước sau mỉm cười
Tỏ ra
bình tĩnh khác người
Giã từ
nhung gấm, vào nơi bần cùng
Theo chồng
rời khỏi Hoàng Cung
Toàn dân
nghe chuyện xót thương ngậm ngùi.
*
Bụi đời
tơi tả dập vùi
Nhật
Quang lê bước buồn vui trên đường
Hỏi thăm
gia cảnh của chàng:
“Sao
trông diện mạo thuộc hàng thư sinh
Mà nay
nghèo khổ cùng đinh?”
Buồn
rầu chàng mới tâm tình xót xa:
“Trước
kia sống với mẹ cha
Gia đình
giàu có, cửa nhà thênh thang
Chơi phóng
túng, sống hoang đàng.
Chỉ chuyên
cờ bạc, chẳng màng bút nghiên
Đến
khi cha mẹ quy tiên
Cửa nhà
bán hết! Bạc tiền trôi đi!
Trắng
tay chẳng có nghề chi
Đành
đi hành khất kéo lê thân tàn
Còn đâu
gia sản giầu sang
Chỉ còn
một mảnh vườn hoang cỗi cằn
Giờ đây
hối đã muộn mằn!”.
Nghe xong
Công Chúa khẽ an ủi chàng:
“Đôi
ta kết nghĩa đá vàng
Từ nay
chồng vợ tìm đường làm ăn
Trước
tiên kiếm chỗ nương thân
Đành
về tạm trú nơi phần vườn hoang”
*
Vầng dương
chói lọi ánh vàng
Theo chân
Công Chúa mở đường tương lai
Vườn
hoang, cây rậm, cỏ dài
Vợ chồng
ra sức trong ngoài dọn ngay
Xóm làng
cảm mến tiếp tay
Dựng
chòi tạm trú qua ngày gian lao.
Đất
vườn cằn cỗi cố đào
Cuốc
sâu xuống đất ai nào có hay
Tìm ra
vàng bạc chất đầy
Mấy chum
châu báu chôn đây lâu rồi.
*
Vợ chồng
rất đỗi mừng vui
Cùng nhau
tạo dựng cơ ngơi chốn này
Ngựa
xe, nhà cửa, vườn cây
Khang trang
lộng lẫy, phô đầy sắc hoa
Tốt lòng
giúp đỡ gần xa
Kẻ nghèo
tàn tật, người già neo đơn
Ơn lành
chia khắp muôn phương
Từ bi
tỏa ngát thơm hương một vùng.
*
Từ khi
Công Chúa rời Cung
Nhà Vua
nghĩ lại vô cùng ăn năn
Chắc
con gian khó nhọc nhằn
Cho nên
sai phái cận thần dò la
Phải
tìm tung tích cho ra
Rồi về
báo lại cho nhà Vua hay.
Cận thần
đi khắp đông tây
Tìm ra
Công Chúa vội quay về triều
Trước
sau trình báo mọi điều
Vua nghe
lòng vẫn còn nhiều hồ nghi
Dò la
Vua đích thân đi
Mới hay
Công Chúa trăm bề an vui.
*
Nhà Vua
thắc mắc trở lui
Tìm khu
tịnh xá, ghé nơi Phật Đài
Vua từng
nghe tiếng tăm Ngài
Tu hành
giác ngộ, ít ai sánh cùng
Vua vào
đảnh lễ Phật xong
Tỏ bầy
thắc mắc nỗi lòng ưu tư:
“Chắc
xưa Công Chúa khéo tu
Kiếp
này hưởng phước rất ư nhiệm mầu?”
*
Khoan thai
Phật kể chuyện sau:
“Lái
buôn có kẻ rất giàu trước kia
Chồng
thời keo kiệt, chi ly
Vợ thời
thành kính chuyên đi cúng dường
Giúp người
nghèo khổ thập phương
Tôn thờ
Tam Bảo lòng thường thành tâm,
Anh chồng
bực bội vô ngần
Nhiều
phen la mắng, bao lần cản ngăn,
Vợ bèn
từ tốn khuyên răn
Mong chồng
nguồn đạo ăn năn tìm về
Mau mau
rời khỏi bến mê
Máu tham
dẹp bỏ còn chi quý bằng,
Khuyên
chồng ròng rã tháng năm
Mãi rồi
chồng mới hồi tâm nghe lời.
Lái buôn
keo kiệt một thời
Là chàng
hành khất nổi trôi kiếp này,
Còn người
vợ kiếp trước đây
Kiếp
này sung sướng hưởng đầy hồng ân
Chính
là Công Chúa Nhật Quang
Xinh tươi
nhan sắc, đoan trang tính tình
Lại thêm
tột bực thông minh
Đó là
tiền kiếp ngọn ngành trước sau!”.
*
Nhà Vua
suy ngẫm hồi lâu
Lòng riêng
chợt ngộ Đạo mầu sáng soi
Cúi đầu
đảnh lễ cáo lui
Về triều
ra lệnh cho người vội đi
Đón mời
Công Chúa trở về
Cùng chồng
trọn nghĩa phu thê mặn nồng
*
Ở đời
nhân tốt gieo trồng
Quả lành,
phước báu ta cùng hưởng thôi.
(phỏng
theo bản văn xuôi
của Quảng
Tiến)
(23)
Dứt Bỏ
Ảo Tình
Một thời
Đức Phật Thích Ca
Ở thành
Xá Vệ, nhà nhà an vui,
Ngài đi
giáo hóa khắp nơi
Lời vàng
thuyết pháp giúp đời thiết tha.
*
Có người
ngoại đạo phương xa
Vì nghe
danh Phật tìm qua gặp Ngài
Quản
chi vất vả đường dài
Mong nghe
Ngài dạy những lời gấm hoa.
*
Nhiều
ngày vất vả trôi qua
Cuối
cùng người khách phương xa tới thành
Ruộng
đồng Xá Vệ tươi xanh
Khách
dừng chân nghỉ, nhìn quanh ngắm trời
Ruộng
bên khách thấy hai người
Một già,
một trẻ cuốc nơi ven đồng.
*
Chợt nghe
tiếng thét hãi hùng
Chàng
trai gục xuống vũng bùn mê man
Lão ông
vứt cuốc chạy sang
Mới hay
rắn độc trong hang cắn người
Chàng
trai đã chết mất rồi
Lão ông
buồn thoáng, xong thời thản nhiên
Trở về
cuốc đất lại liền
Khách
xa thấy vậy ngạc nhiên trong lòng
Tới nơi
thăm hỏi lão ông
Biết
ra người chết là con trai đầu.
“Sao
không thấy cụ buồn rầu
Chẳng
hề đau xót! Nỡ đâu lạnh lùng!”
Khách
xa thắc mắc hỏi cùng,
Ôn tồn
khách được lão ông trả lời:
*
“Đã
sinh ra ở trên đời
Sống
rồi lại chết. Ai người thoát đây?
Hãy gieo
nhân tốt kiếp này
Trái lành,
quả ngọt hái đầy kiếp sau
Ích chi
phiền não thương đau?”
Lão ông
nhắn khách nếu vào thành trong
Vui lòng
ghé đến nhà ông
Nhắn
tin bà lão rằng con chết rồi:
“Cơm
trưa mang một phần thôi
Phần
kia để lại cho người nhà ăn!”
Khách
ra đi, nghĩ băn khoăn:
“Mạng
con sao chẳng quý bằng cơm canh!”
*
Khách lòng
buồn bã vào thành
Theo lời
chỉ dẫn tìm nhanh đến nhà
Nhắn
tin con chết cho Bà
Bà nghe,
khuôn mặt thoáng qua chút buồn
Rồi bình
thản nói: “Cám ơn!”
Khách
nghe sửng sốt hỏi luôn lão bà:
“Tại
sao bà chẳng xót xa?”
Ôn tồn
bà
nói: “Mẹ cha khác nào
Chủ nhà
trọ, đón khách vào
Khách
là con cái, chiều nào dừng chân
Qua đêm
ngủ đỡ nhọc nhằn
Để rồi
mai sáng gói khăn lên đường
Chủ nhà
trọ dù nhớ thương
Chẳng
nên cứ mãi vấn vương muộn sầu
Chính
do nghiệp báo từ lâu
Mà con
cái thác sinh vào mẹ cha
Đến
khi mãn nghiệp lại ra
Chết
rồi ích lợi chi mà khóc thương!”
*
Vừa khi
chị gái ngoài vườn
Vào nghe
tin dữ, chỉ vương nét buồn
Nói rằng:
“Sống chết lẽ thường
Khi không
còn sống, xót thương ích gì!
Chị em
nào có khác chi
Những
cây gỗ ở rừng kia đóng bè
Thả vào
dòng nước xuôi đi
Sông hồ
phẳng lặng bè thì êm trôi
Nếu mà
bão táp tơi bời
Vỡ bè,
cây ghép tức thời lìa tan
Cuốn
theo sóng nước thênh thang
Mỗi người
mỗi ngả kết đoàn nữa đâu!
Nhân duyên
kiếp trước hợp nhau
Kiếp
này chung cửa sinh vào mà thôi!
Con người
tuổi thọ ngắn dài
Tùy theo
nghiệp báo. Chớ hoài khổ đau!”
*
Vợ chàng
trai phía bếp sau
Chạy
lên rõ chuyện, cúi đầu khẽ than:
“Chồng
tôi thôi đã lìa trần!”
Thế rồi
chẳng thấy nằm lăn khóc gào
Khách
kinh ngạc biết là bao
Hỏi thăm
sao Vợ nỡ nào thờ ơ.
“Chồng
tôi đã chết” Vợ thưa
“Dù
cho gào khóc cũng thừa mà thôi
Vợ chồng
đạo nghĩa ở đời
Khác chi
một cặp chim ngoài rừng xanh
Đêm về
cùng ngủ một cành
Sáng ra
tung cánh bay quanh kiếm mồi
Có duyên
trở lại cặp đôi
Chẳng
may gặp nạn tách rời còn đâu!
Vợ chồng
số mạng khác nhau
Cớ sao
mua thảm chuốc sầu thân ta!”
*
Khách nghe
xong lặng người ra
Tiếc
công lặn lội tìm qua xứ này
Nhân tình
thế thái buồn thay
Gia đình
cái tốt cái hay chẳng còn,
Khách
kia lòng dạ héo hon
Muốn
quay về nước nhưng còn phân vân:
“Chỉ
riêng gặp mấy nông dân
Mà ta
phê phán có phần sai chăng?”
Đã qua
đây hãy tìm thăm
Vào ra
mắt Phật, điều hằng thiết tha.
*
Vườn
Kỳ Viên cũng chẳng xa
Đường
vào tịnh xá lá hoa phô đầy
Đón chào
khách lạ ghé đây,
Khách
vào lễ Phật, giãi bày tâm can
Buồn
gia đình bác nông dân
Làm điều
trái với thế nhân thường tình
Mỉm cười
Phật dạy: “Chúng sinh
Mỗi khi
mất mát người mình thương yêu
Thường
hay than khóc đủ điều
Đó là
‘nhân tính’ nói theo tình đời
Nhưng
về ‘chân lý’ cao vời
Có chi
đáng trách nơi người nông dân
Gia đình
này chẳng lỗi lầm
Họ hay
rõ được ‘sắc thân’ vô thường
Dù cho
có tiếc có thương
Làm sao
nắm giữ. Vấn vương làm gì
Dù phàm
hay thánh khác chi
Ai mà
tránh khỏi chết đi một ngày
Cuộc
đời sống chết kề ngay
Là hai
đầu mối vần xoay chẳng ngừng
Tiếp
nhau luân chuyển khôn cùng
Ai mà
hiểu vậy đáng mừng lắm thay
Thế là
giải thoát được ngay
Ảo tình
dứt bỏ, thân này sống vui!
*
Khách nghe
lời Phật dạy rồi
Đột
nhiên tỉnh ngộ, quỳ nơi Phật Đài
Xin làm
đệ tử của Ngài
Ở luôn
học đạo cuộc đời thơm hương!
(phỏng
theo bản văn xuôi
của Phạm
Ngọc Khuê)
(24)
Nước
mắt Mẹ hiền
Thuở xưa
có một nhà buôn
Nghe lời
biển gọi, căng buồm ra khơi
Nổi trôi
buôn bán khắp nơi
Ghé bờ
xa lạ, sống đời lênh đênh.
Hơn mười
năm thoáng trôi nhanh
Nhà buôn
giàu có, trở thành phú ông
Cửa nhà
to đẹp vô cùng
Cạnh
ngay bãi biển chập chùng sóng vang.
*
Vợ nhà
buôn rất đảm đang
Nhưng
trên nét mặt luôn mang vẻ buồn
Âu lo
theo những chuyến buôn
Theo cơn
bão tố dập dồn hiểm nguy
Chồng
đi có mệnh hệ chi
Con thơ,
vợ dại dễ gì sống yên,
Con trai
lên sáu, lành hiền
Mẹ nhìn
khuây khỏa nỗi niềm lo âu.
*
Một đêm
thao thức canh thâu
Trời
đông lạnh lẽo, mưa sầu tuôn rơi
Chồng
đi buôn đã lâu rồi
Phương
xa nhắn tiếng ngày mai trở về.
Vợ đang
lo sợ tái tê
Chợt
nghe biển động, bốn bề cuồng quay
Gió gầm
vang, sóng dâng đầy
Thâu đêm,
suốt sáng. Qua ngày hôm sau
Đoàn
thuyền buôn chẳng thấy đâu
Mọi người
ra bãi lo âu ngóng chờ
Mãi khi
gần tối mịt mờ
Một thuyền
sống sót ghé bờ mà thôi
Các tàu,
thuyền khác đắm rồi
Vợ nhà
buôn chợt rụng rời đớn đau
Chồng
mình vùi xác biển sâu
Than ôi
đất thảm, trời sầu là đây!
Tang thương
ngất lịm thân gầy,
Còn bao
hy vọng trút đầy vào con.
*
Thời gian
như sóng dập dồn
Con nay
khỏe mạnh, lớn khôn nên người
Chàng
luôn nhìn biển xa vời
Như thầm
mơ ước cuộc đời phiêu lưu.
Một hôm
Chàng hỏi Mẹ yêu:
“Cha
con thời trước đã theo nghề gì?”
Mẹ Chàng
lo sợ, dấu che:
“Chỉ
buôn trong nước, không hề đi xa!”
Chàng
bèn theo gót giống Cha
Đi buôn
quanh quẩn gần nhà mà thôi,
Tiền
vàng được bốn đồng lời
Mang về
biếu mẹ giúp người khó khăn.
*
Một hôm
thiên hạ nói rằng:
“Cha
Chàng từng có cửa hàng dầu thơm!”
Chàng
bèn suy tính thiệt hơn
Đổi
nghề, mở tiệm dầu thơm trong vùng
Lần này
lời những tám đồng
Chàng
đưa nhờ Mẹ cúng trong các chùa.
*
Có người
lại nói: “Ngày xưa
Cha Chàng
chuyên bán ngọc ngà, nữ trang!”
Chuyển
qua nghề mới dễ dàng
Chàng
lời mười sáu đồng vàng ngay thôi!
Chẳng
cần buôn bán xa xôi
Chuyến
sau lời được ba mươi hai đồng,
Mẹ mang
giúp kẻ khốn cùng,
Và làm
công đức khắp trong chùa chiền.
*
Cuối cùng
có kẻ nói thêm:
“Bán
buôn đường biển cũng nên theo nghề
Noi gương
Cha thuở xưa kia!”
Lời gây
kích thích! Chàng nghe bồi hồi!
Vẳng
như tiếng gọi biển khơi
Trùng
dương thách đố chí người thanh niên.
Bán vàng,
gom vốn, mua thuyền
Chuyến
này lòng quyết buôn miền xa xôi,
Chàng
về tìm Mẹ trình lời
Mẹ nghe
sửng sốt, lệ rơi hãi hùng!
Mẹ ngăn:
“Nguy hiểm vô cùng
Cha con
đi biển đã từng vùi thây
Khổ đau
lòng Mẹ còn đầy
Nỡ nào
bỏ Mẹ lất lây một mình!
Con đi
trời biển lênh đênh
Mẹ buồn
khô héo chắc đành chết thôi!”
*
Thanh niên
chẳng chịu nghe lời
Quyết
tâm! Cãi Mẹ!Ra khơi! Căng buồm!
Rủ thêm
thuyền bạn đi buôn
Cùng nhau
gom lại một đoàn thật đông.
Mẹ nhìn
cảnh tượng não lòng:
“Trước
Cha đã vậy! Giờ con khác nào!”
Mẹ lăn
xuống đất thảm sao
Ôm chân
con lại, khóc gào cản ngăn,
Thanh niên
thoáng chút băn khoăn
Thế rồi
cương quyết rút chân ra liền
Bước
qua đầu của Mẹ hiền
Không
quay nhìn lại. Xuống thuyền ra đi.
Mẹ ngồi
dậy, dẹp sầu bi
Sợ con
quả báo nên chi nguyện cầu:
“Cầu
con may mắn dài lâu
Tai qua,
nạn khỏi, trước sau an bình,
Mong con
vẫn hái quả lành
Dù ngang
đầu Mẹ nỡ đành bước qua!”
*
Đoàn thuyền
vượt sóng ra xa
Bình an
vô sự trong ba ngày đầu,
Vài ngày
sau giữa biển sâu
Gặp cơn
bão lớn thuyền, tàu nát tan,
Thanh niên
may mắn vô vàn
Đeo trên
tấm ván trôi ngang xác người
Dạt vào
bến lạ xa vời
Một mình
lê bước tìm nơi an lành.
*
Mấy ngày
vất vả trôi nhanh
Tới thành
phố nọ. Vây quanh đón chào
Bốn nàng
Tiên đẹp xiết bao
Mời Chàng
ở lại vườn đào chung vui
Hưởng
nhiều lạc thú trên đời
Mỗi Tiên
trang điểm đeo nơi ngực nàng
Một đồng
tiền lấp lánh vàng
Giống
tiền Chàng biếu Mẹ Chàng trước đây.
Ít ngày
hưởng lộc vui vầy
Chàng
rời Tiên nữ nơi này. Rong chơi!
*
Ghé vào
thành phố thứ hai.
Tám Tiên
chào đón lả lơi, dịu dàng.
Điểm
trang trên ngực tám nàng
Tám đồng
tiền giống tiền vàng ngày xưa.
Hưởng
vui, hưởng lộc say sưa
Rồi Chàng
lê gót giang hồ đi xa.
*
Ghé vào
thành phố thứ ba
Bao Tiên
đẹp đẽ ùa ra đón mời
Mười
sáu nàng. Đẹp tuyệt vời.
Thân người
quyến rũ, ngực người điểm trang
Đủ mười
sáu đồng tiền vàng
Hết lòng
cung phụng cho Chàng sớm trưa.
*
Lãng du
quen thói đẩy đưa
Chàng
vào thành phố thứ tư đông người
Một bầy
Tiên nữ xinh tươi
Xiêm y
lộng lẫy, ba mươi hai nàng
Ba mươi
hai đồng tiền vàng
Tiên đeo
trước ngực, nhịp nhàng múa ca
Đón Chàng
trong cánh tay ngà
Linh đình
yến tiệc, nguy nga cung đình
Đồng
vàng phô sắc lung linh
Khiến
Chàng nhớ lại chuyện mình xưa kia
Tiền
lời đưa Mẹ cúng đi
Giờ đây
phước đức hưởng về đẹp thay!
Chỉ gần
Tiên được ít ngày
Rồi Chàng
lại muốn chia tay các nàng
Dù Tiên
hết sức khuyên can
Vẳng
như có tiếng gọi Chàng thiết tha!
*
Chuyến
này đi thật là xa
Tới thành
phố nọ mở ra đón chào
Bước
qua cửa sắt Chàng vào
Cửa liền
đóng lại, vách cao bốn bề,
Dấn thêm
một quãng đường đi
Chợt
nhìn cảnh tượng gớm ghê rùng mình,
Một người
đang chịu cực hình
Trên đầu
phải đội một vành sắt nung
Sắt đang
cháy đỏ phừng phừng
Khiến
bao máu mủ không ngừng tuôn rơi.
Thương
tâm Chàng hỏi đôi lời
Nạn nhân
kể lể: “Luật trời tránh đâu!
Ta từng
làm Mẹ khổ đau
Giờ đây
quả báo trước sau đến liền
Chịu
hình phạt khổ triền miên
Chờ người
bất hiếu thay phiên gánh giùm!”
*
Chàng đang
suy nghĩ mung lung
Chợt
đâu vành lửa bập bùng bay qua
Chụp
lên đầu, nóng cháy da
Máu tuôn,
khói bốc thật là thảm thương.
Người
kia trở lại bình thường
Tai qua,
nạn khỏi, vết thương đã lành,
Nhắn
Chàng: “Bạn chịu cực hình
Đến
khi có kẻ thay mình ghé đây!”.
*
Chao ơi!
Đau đớn dâng đầy
Da này
lửa cháy! Thịt này sắt nung!
Tuy Chàng
khổ sở vô cùng
Nhưng
lòng tự nghĩ: “Ta đừng trông mong
Cực hình
cứ mãi xoay vòng
Phải
nên chấm dứt ngay trong kiếp này,
Đừng
ai chịu cảnh đọa đầy,
Đừng
ai làm Mẹ hao gầy khổ đau!”
Chàng
bèn khe khẽ nguyện cầu:
“Tôi
xin phát nguyện trước sau một lời
Đội
vành này mãi trên đời
Cực hình
gánh chịu cho người trần gian!”.
*
Tình thương
nở đẹp vô vàn
Trong lời
phát nguyện chứa chan tâm thành
Khiến
Chàng hưởng phước thật nhanh
Tội tình
giải thoát, cực hình tiêu tan,
Vành nung
kia loé ánh vàng
Đột
nhiên rời khỏi đầu Chàng bay cao
Chàng
lành lặn như thuở nào
Quay về
cuộc sống với bao an lành.
Mẹ như
hiện giữa mây xanh
Dịu dàng
vẫy gọi con nhanh trở về.
(phỏng
theo bản văn xuôi
của Quảng
Huệ)