nguyệt
thực
Nhìn
lại bờ phù phiếm
thành
khẩn tiếng yêu ma
để
khỏa lấp
víu
tay cố níu
cho
hết ngày vội đi như con ngựa đói
Nguyệt
thực
gọi
thiên hà
tẩy
hồn xa lạ
đến
cuối gềnh
một
giòng xanh hun hút
Gió
líu lo
hồn
vồn vã
tưởng
như chừng máu nóng vỡ toang
mộng
không cùng đất tận
bật
khúc ca
đêm
sầu
chìm lắng