xuân
luống
mưa
biệt giam những ngày đầu hạ
nhớ
những cơn bão rớt
đất
cũ qua ba chục năm
mưa
giông vẫn tồn tại
hình
ảnh cũ đã không còn
thời
gian trừu tượng
gang
tấc chiêm bao
thiên
thu vẫn hẹn
tĩnh
lặng
vị
đắng sửng sốt trên đầu lưỡi
thơm
mùi chờ đợi
kiếm
mãi không tìm ra dấu tích
ngoài
tên người mờ sâu trên mặt đá
chỗ
về như gió tàn đông giẫy dụa
đôi
lúc muốn thỏa đáng một điều gì
ngoài
xa khơi đời sống
những
hạt giống chưa hứa hẹn
mùa
xuân đã luống
chúng
ta đều thật có
thật
cả trong mơ
đôi
khi ngờ vực
nỗi
nhớ rụng đầu
Vũ Tiến Lập