Chim Việt Cành Nam             Trở Về   ]            [ Trang Chủ  ]

Thơ Vũ Tiến Lập
 
 
bên kia bờ

Bên ngoài hạn hẹp
điện ngọc nguy nga
hay vẫn đi dưới rùng mơ
nỗi khoan hồng không thể giải
vượt ra ngoài hiểu biết
lìa xa mọi thi thố của trí năng
thân ôm chầm tháng chạp
gió ập như thác đổ
rúng động hai bàn chân
đam mê không củi lửa
chỉ còn chút tự tại
làm hành trang mong manh
vọng đêm dầy núi gió
bặt tăm tiếng còi tàu thường lệ
từ đáy thẳm sâu
nghe chừng xa lạ 
tiếng cười diệt vọng
lời kinh thức giấc
gió ngừng đổ
tĩnh lự 
cùng tiếp sức
 

bên kia bờ
 

Vũ Tiến Lập
Tặng Bùi Huy và Trương Ðình Luận
Tháng Chạp 2005
 

 

 

Khách Trần

gió tru réo thất thường
xua mùa đông vào cửa áo
thốc từng nỗi niềm nghi hoặc
tháng giêng đầy vọng động
cảm giác vỗ về
mơn trớn trên vai khách trần
đêm mặc nhiên và thật nhất
ngoài sự nhận biết không trách cứ
rồi chuyển hóa như con đường
mặc vết lăn nghiền dẫm
giòng sống ảo thuật
tìm một giấc mơ minh bạch
thoát y những tha lực đã chết khô
nhặt lại một dấu tích cũ
sao đổi trời tắt trên tay

ảo ảnh

có một chỗ nào về từ vạn kiếp
hay mê vọng ban sơ
men ký ức
ảo ảnh
bàn tay phù thủy
bóp méo dung nhan
tháng mười đêm về rất sớm
gió đón đường giữ chân kẻ lạ
vó tự phiêu linh
vắng chân kẻ đến
im lặng là nói với chính mình
như ưu đàm hoa nở
lời vô niệm


 

 

Vắng mặt

ý chừng như thấu hiểu một điều gì
thành đô rúc ran tiếng cười 
trong lòng đêm què quặt
em nói với tôi 
về mầu nhiệm
sự cô đơn 
cùng cực của con người
không một chỗ nương thân 

này em
trên muôn vàn lẽ sống 
có một ngọn đèn không bao giờ tắt
giữ lấy
để thắp sáng đường về
khi không thể vay mượn của đất trời
soi vào hố thẳm 
em sẽ bước qua rất yên
thắp bóng mình 
đứa con thạch nữ
khó có thể tưởng được
nhưng rừng hương đã thở 
mùi hương độc đáo
sẽ không bao giờ còn thiếu thốn
khi ngọn đèn chẳng thể tắt 
vì em là chốn ngụ
 

ký ức

biển cả đã chuyển mình
xóa nhòa đi tất cả
đâu còn sóng đợt trước sau 
hãy lắng nghe biến động
nhớ về cõi hoang vu 
biết đâu chừng ta gặp lại
bóng dáng mình đã ngủ quên
từ nguyên thủy



Trở Về   ]