Trở Về   ]          [ Tác giả ]
Thơ Trần Hạ Tháp
Cửu niên diện bích (tặng B.S Ng.H.Nhân) Núi rút tâm can tạo thành hang động
Đạt Ma xếp mình vào nơi trống rỗng
Lặng lẽ hoát nhiên ngang bóng, dọc hình

Hơi thở đi ra tâm hoà vũ trụ
Hơi thở đi vào vũ trụ về tâm
Ra vào vô âm thoắt không, thoắt có

Chim làm tổ lên bàn tay để ngữa
Lai vãng xuân, thu, tuyết, gió bốn mùa
Chủ, khách là ai ? Làm sao phân rõ

Xuống thấp, lên cao trùng ngàn khói ảo
Ngoài núi tiếp nhau suối thác tuôn trào
Trong động chân như ngày, đêm mất dấu

Chín năm Đạt Ma xếp bằng trên đá
Đá ấy về sau lưu dấu vĩnh hằng
Vĩnh hằng là gì ? Đạt Ma đâu bận...

Đạt Ma ngó vách, ngồi suốt chín năm
Núi ngồi ngó đời hằng thiên niên kỷ
Đời người mấy khi ? ngồi ngó lại mình...
  (thành nội - Huế)
Trần Hạ Tháp

 
 
 
 
 
 
 
 

 

Mời một chén mắt trâu
Đôi khi thèm một chén mắt trâu
Học người xưa cách uống
Hai tay nâng ngang mày như nâng núi
Có run tay ? Đá tảng đeo lòng
Ngửa cổ đừng cho tâm vít đất
Sấp ngửa tìm hai vành nhật nguyệt
Trong như gương đâu nói nhiều lời
Chằm chặp con mắt trâu trước trán
Trước khi uống để cho trời soi mặt
Vành chén cứa môi, lưỡi lúa
Có mỏng đấy không ? Chén mắt trâu
Chưa ngại bằng tâm mỏng
Rượu có đó rồi không.Chén cạn
Lời rót ra ai uống ? Cứ đầy
Rượu nặng làm gì bằng chén nặng
Ồ, ta thèm mãi chén mắt trâu
Gấp trăm lần đời thèm rượu
Mới hay rượu nói vốn đã nhiều
Sánh sao bằng chén nói (thành nội - Huế)
Trần Hạ Tháp

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 

 

võng trưa

Treo võng miền quê
Bốn bề chim hót
Lặng lẽ nghe gì ?
Dường như câu kệ

Không còn bụi xe
Bờ tre xòe lá
Một võng qua, về
Bốn bề tâm trọ

Trên trời là mây
Bay hay còn tụ
Dưới đất thả giầy
Chân tay hoát ngộ

Gậy nắng huơ huơ
Doạ hờ ai đó
Trần ngực đánh khò
Bản lai phơi gió

(thành nội.Huế)
Trần Hạ Tháp