Núi
rút tâm can tạo thành hang động
Đạt
Ma xếp mình vào nơi trống rỗng
Lặng
lẽ hoát nhiên ngang bóng, dọc hình
Hơi
thở đi ra tâm hoà vũ trụ
Hơi
thở đi vào vũ trụ về tâm
Ra
vào vô âm thoắt không, thoắt có
Chim
làm tổ lên bàn tay để ngữa
Lai
vãng xuân, thu, tuyết, gió bốn mùa
Chủ,
khách là ai ? Làm sao phân rõ
Xuống
thấp, lên cao trùng ngàn khói ảo
Ngoài
núi tiếp nhau suối thác tuôn trào
Trong
động chân như ngày, đêm mất dấu
Chín
năm Đạt Ma xếp bằng trên đá
Đá
ấy về sau lưu dấu vĩnh hằng
Vĩnh
hằng là gì ? Đạt Ma đâu bận...