LỆ
CHÂU
Đã
mấy thu rồi, hả bể dâu ?
Những
hình bóng cũ nay về đâu ?
Có
ai đốt lại lò hương ấy
Mà
nhớ vô cùng, hỡi Lệ Châu !
Ta
nhớ em như nhớ tháng ba (1):
Ngày
giờ có đó, nghĩ không ra!
Chính
ta chẳng hiểu mơ hay tỉnh;
Ta
ở đây mà nhớ chính ta!
(1)
29/03/1975: Đà Nẵng (thủ-phủ Miền Trung) thất-thủ.
Ta
nhớ ta là một tiếng im,
Con
thuyền không bến, máu không tim,
Không
hoa cho một làn hương quyện,
Không
tổ nương nhờ một cánh chim!
Ta
có đầu ta - một thánh-thư:
Biết
đường, đâu ngại ngã ba, tư!
Lòng
ta có lửa mà không bếp,
Như
thiếu trùng dương cho hải-ngư!
Thiếu
một thần-giao, một cảm-thông;
Đời
không tri-kỷ, không tâm đồng;
Bơ-vơ
như trận kình-nghê-chiến:
Biển
cả tung-hoành một lão-ông!
Rồi
bỗng đâu đây giữa gió khơi
Có
em bỗng gọi, có ta "ơi!"
Thuyền
như nhắm bến, chim tìm tổ,
Đêm
muốn hừng đông, hận muốn vơi ...
Em
đến - gần mà như muôn trùng,
Không
tên, không lấy cả hình dung...
Nhưng
em đã đến, bằng xương thịt,
Đã
sưởi lòng ta ... ấm lạ-lùng!
Em
có là tiên... hay là... ma
Thì
em cũng đã có yêu ta!
Tình
em là một nguồn thi-hứng:
Bút
rỉ mười năm... lại nở hoa!
Em
đã theo ta mỗi bước chân,
Hòa
trong hơi thở, nhập trong gân!
Có
em là bạn... nên từ đó
Ta
có niềm vui tự bản-thân...
Nhưng,
bỗng tư bề nổi bão đêm:
Kình-ngư
còn lại bộ xương lem!
Đất
thành hoang đảo! dân thành rợ!
Ngư-phủ
vào tù, lạc dấu em...
Nỗi
nước khôn khuây, lại nỗi nhà,
Nỗi
mình khắc-khoải một mình ta!
Bao
nhiêu kỷ-niệm vào tro bụi
Như
những kê vàng, quá-khứ xa ...
Ôi!
Những ngày xanh, những ước mơ
Tan
như ảo-ảnh mống trời mưa!
Thời-gian
liệm lấp vào quên-lãng
Những
mộng vàng son hóa mộng hờ!
Rồi
có hôm nào như hôm nay:
Gió
nào gợn sóng, lá nào bay ...
Cho
ta gợi lại trong tâm-tưởng
Một
thoáng ân-tình, thoáng rượu say ...
Trại Kho Đạn (Đà Nẵng), 1980-81
THANH-THANH
|