Cuộc
Tình Thiêng,
1-
Thưở
đó, đất trời chưa tỏ tường
Chưa
chia không phận, gạch biên cương
Có
người con gái trong hang cỏ
Tên
gọi Âu cơ, thân sắc hương
(Truyền
thuyết, nàng tiên từ cõi sắc
Đêm
xuân trộm thuyền đi chơi trăng
Thuyền
va bãi đá mây, thuyền lật
Nàng
rớt, may - chụp được cõi trần !)
Từ
buổi có nàng rừng bớt độc
Ngàn
hoa đua nở cũng vì ganh
Chuốc
giọng bao lần chim mới thốt
Tựa
tiếng Âu Cơ ngọt, ngọt thanh
Một
mình nàng sống thầm như tối
Giọng
bắt đầu nghe thoảng ý đau
Thân
còn đậm sắc hương tiên giới
Tâm
như đã bị nhuốm màu !
Một
buổi mặt trời tha nắng cất
Rừng
râm trời dịu gió mơn mơn
Nàng
ra dựa mé bờ sông mật
Một
thoáng - như mơ ghé nhẹ hồn...
2-
Thưở
đó, trong lòng nước mập mờ
Con
trai Thuỷ Vương sống căn cơ
Vượt
qua chín cửa sông mê muội
Thoắt
hoá thân rồng vàng - vàng mơ
Rồng
- tên thực, hiệu - Lạc Long
Lưỡi
trông như ngọn lửa lòng
Mắt
lồi như trợn, đầu đội mồng
Bụng
khoang đựng đầy phép thần thông !
Thuỷ
vương trị nước yên như kính
Thêm
được con khôn, bụng sướng thầm
Giữa
triều vương hứng, hất râu, lịnh
-
Cho con du mấy xứ cõi trần !
Lạc
Long nhận chiếu lòng hồ hởi
Hoàng
gia, thuỷ tộc tiễn buồn vui
Chàng
phóng mình qua thuỷ cung - lội
Đất
động, trùng dương bọt sóng sùi !
Mặt
trời thấy lạ chạy lên ngó
Và
đứng trân như chết điếng lòng
Lạc
Long bay, lộn gây nên gió
Mất
đà trái đất quay vòng vòng !
Từ
đây thời gian chia đêm ngày
Trần
gian cam chịu sự đổi thay
Sáng
hoa tươi tắn, chiều ủ rũ
Đêm
ngày đi mà như thể bay !
Rồng
bay một chặp đã đêm tăm
Bèn
quấn thân trên tảng đá nằm
Ngủ
mê, thấy một luồng hương lạ
Từ
hàm bay ra hiện hình nhân !
Hình
nhân - chính hồn Lạc Long, có
Vầng
trán cao như muốn đụng trời
Hai
chân, hai cây cột chống đỡ
Bám
đất mà đi khắp chốn nơi !
Lần
theo hương nắng chàng đi mãi
Đất
mát, trời thơm dịu - lịm lòng
Qua
sông, dụi mắt thấy người gái
Như
thể ngồi mơ chuyện mặn nồng !
Người
gái trần gian đẹp lạ lùng
Đôi
vai thon thon như vành cung
Một
bầy tóc-rắn trườn trong gió
Thịt
da như trái chín thơm lừng !
Hoan
hỉ, chàng gọi lớn : Mỹ Nương !
Tiếng
vang rờn rợn cõi âm dương
Âu
Cơ sực tỉnh niềm tơ tưởng
Quơ
vội cành xanh đậy sắc hương !
Nhìn
nhau nửa lạ, nửa như thân
Trong
người như có lửa cháy rần
Hồn
Lạc Long như tàn rụi, quỵ
Bên
làn hương sắc gái thanh tân !
Lạc
Long như van ! Và Âu Cơ
Buông
cành, hé nhẹ cánh môi chờ
Lạc
Long ôm dáng hương sắc nghĩ
-
Ôi nàng có thực hay là mơ !
Vạt
cỏ bờ sông bị rối nhàu
Khi
người dâng, kẻ đoạt lấy nhau
Đôi
lòng như đói từ bao kiếp
Môi
gặm môi như thể ăn nhau !
Vầng
trăng kéo tấm khăn mây che
Màn
đêm như thể tấm màn the
Lạc
Long nghe chút tài hoa rụng
Âu
Cơ rướn người nghe đê mê...
Trần
gian từ đây thêm ấm nồng
Bởi
có đôi tim rực tình hồng
Họ
như đôi đũa so bằng ý
Gắp
tình nuôi nhau, thôi đói lòng !
Từ
đây hai người thôi bơ vơ
Đêm
đêm nằm gối tay nhau mơ
Vầng
trăng bẽn lẽn núp cành lá
Nắm
ánh vàng gieo sinh tứ thơ !
Hai
người đắm đuối trong lòng nhau
Và
hình như... Âu Cơ mang bầu
Bụng
tròn như nửa vầng trăng úp
Chàng
áp tai nghe cười rung râu !
Nàng
sinh trăm-trứng nằm ấp ủ
Chín-tháng-mười-đêm
mới hoá duyên
Năm-chục-tài-hoa
! Năm-chục-nụ
Tinh
anh của cuộc tình thiêng !...
Rừng
núi từ đây vang tiếng người
Đất
đai sinh bao hoa trái tươi
Chàng
nhìn bộ-lạc-sơ-khai-ấy
Nhấc
bổng Âu Cơ úp mặt cười !
3-
Về
sau, trăm con chia xa nhau
Kẻ
theo Cha mơ lấp biển sâu
Người
cùng Mẹ mộng dời rừng núi
Lịch
sử còn hằn vết chém nhau !
Hẳn
máu Rồng Tiên không tiệp màu !
1988
HND