Trở Về   ]
Thơ Hà Nguyên Dũng
Bí bầu cùng một giàn đòi mà đau ! 

Áo cơm trả góp mỗi ngày
Chắt chiu mỗi bữa cũng đầy sáu mươi !
Vẫn còn dở khóc dở cười
Cõi người lại chẳng do người định phân.

Sáu mươi năm giữa cõi trần
Ta như cây chịu bao lần bão giông
May ta chắc rễ bền lòng
Đời không trốc bạt, lòng không xiêu ! Và

Những vùng vẫy những bôn ba
Thân na phận bạc vượt qua nỗi gì
Ta xuôi về hướng tử ly
Đèn vàng nhấp nháy lồi đi cụt dần !

Có không giờ thứ hăm lăm
Ta lơi bơi giữa tháng năm mệt đờ
Cần chao phao vẫn trơ trơ
Niềm tin gĩ mục thời cơ kén mồi.

Sáu mươi năm ở với đời
Giữa bao ngọn lưỡi tẩm lời thực hư
Hồn ta như gã du cư
Làm thơ là đã coi như bỏ hình !

Được gì trong cuộc phù sinh
Tấm bia đứng lạnh giữa minh mông trời
Trăm năm... ai thấy chép môi
Bí bầu cùng một giàn đời mà đau !


 
 
 
 
 
 
 
 

 

Hãy ở lại cùng anh !

Vì sum vầy không hẹn với ngàn xanh
Và ly biệt luôn chực chờ mở lối
Nên, em ạ, xin em đừng có vội
Hãy ngồi đây giây lát với anh, và

Vì thời gian không chịu ở cùng ta
Lại lôi cả ta đi vào biền biệt
Cái ta sợ không phải là cái chết
Mà, em ơi, niềm cô độc, độc hành

Em ngồi đây ! Hãy ở lại cùng anh
Nhen nhóm lại niềm tin yêu đã tắt
Rồi ta lại bắt đầu xuất phát
Từ hạnh ngộ này hướng tới trăm năm

Dù con đường còm lại dưới đôi chân
Còn rất ngắn mà lại đầy bất trắc
Nhưng hạnh phúc mà đời lần khan khất
Anh quyết đòi bằng được để cho em

Mỗi sáng ta thức dậy đón ngày lên
Là ta đã nhích gần thêm hố thẳm
Đường còn lại dưới đôi chân quá ngắn
Sẽ dài - xa nếu ta phải độc hành

Em ngồi đây ! Hãy ở lại cùng anh

 


 [   Trở Về   ]