Trở Về   ]
Thơ Hà Nguyên Dũng
Mười năm trở lại 

Qua đò một chuyến đi mười năm
nay mới đáo về quê cũ thăm
gió tạnh lòng rung làm động bóng
ai mười năm trước nhớ ta chăng ?

Mười năm trở lại tìm đâu ra
bạn xưa như những đám mây xa
em xưa chẳng khác vầng trăng mấy
lặn mọc khuyết tròn khuất cõi ta !

Mười năm trở lại ra sông ngồi
trông đò ngang lại ngóng đò xuôi
đò về mấy chuyến khoang đầy gió
đành bụm nước sông mà thấm môi !

Mười năm trở lại nom thấy bóng
trong lòng giếng cổ một mình ta
nhặt viên ngói bể ta toan ném
cành khế rùng mình chiếc lá sa !

Mười năm trở lại buồn như khói
ngun ngún trong lòng mắt xốn cay
thương đất quê nhà pha cát sỏi
hột cơm phải cõng lát khoai dày !


 
 
 
 
 
 
 
 

 

Vĩnh Điện
                                         Tặng Hồ Ba

Vĩnh Điện, tôi về ngày cuối năm
mùa đông buồn như một đám tang
khéo co cho mấy lòng vẫn lạnh
nỗi xót xa quê cứ rỉ tràn

Vĩnh Điện, bao năm còn nghèo khô
Vĩnh Điện khéo ăn cũng không no
những ngôi nhà như người luống tuổi
lọm khọm hai bên vẻ ngóng chờ

Tôi coi Vĩnh Điện như người thân
Vĩnh Điện ngờ tôi là tha nhân
tôi vịn vai cầu ôn chuyện cũ
nhớ xót xa thủa mẹ tảo tần

Thủa đó tôi thường lũn cũn theo
gánh trì vai mẹ bước liêu xiêu
tay quơ như níu vào mưa nắng
mẹ cố trườn qua nỗi ngặt nghèo

Vĩnh Điện như một bàn tay gầy
chợ đông không đầy được nửa ngày
tôi ngồi dụi dụi vào vai mẹ
bóng mẹ hiền thơm tựa bóng cây...

Vĩnh Điện có hai đường ngã ba
một ngược lên đụng núi dội ra
một xuôi gặp biển sông xô lại
quốc lộ chạy qua rước hết, và

Vĩnh Điện như một người neo đơn
mùa đông trông thiệt dễ mủi lòng
tôi trong Vĩnh Điện sao côi cút !
tôi ngoài Vĩnh Điện sao bồn chồn ?

23.12.1995

 


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 

 

Tôi thắp tình tôi...
Bao năm tôi xa quê, xa người
chẳng khác chi đứa trẻ cút côi
lòng luôn luôn thiếu tình dinh dưỡng
dời sống xanh xao, buồn lả người !
Hơn ba mươi năm tôi tha phương
một-thân-tam-bản-vượt-đời-đại-dương
lòng bao nỗi khẳm, than mối mọt
tôi gượng chèo về lại bến quê hương
Tôi rống lên : Hà Mật ! Hà Mật ơi
ôi chiếc nôi, chiếc nôi lớn của tôi
thủa bước lên đò xa Hà Mật
nghĩ mình đã thực sự thôi nôi !

Tôi về như một kẻ hành hương
đứng ngậm ngùi bên mộ người thương
đám tóc bạc lòng bay như khói
tôi thắp tình tôi viếng cố hương !

Tôi về đám bạn thủa hoa niên
đã trôi sông lạc chợ khắp miền
tên làng cũ chỉ còn trong ký ức
và con sông cũng sắp hoá tang điền

Quê đương xoá đói, nghèo không vơi
kẻ bới, người bươi đất lở bồi
những hột mồ hôi chưa bén rễ
những ước mơ chưa chịu đâm chồi

Làng xưa… người mới nhà thưa nhặt
vách rách lòi ra sự túng cùng
ôi giọng nói bao đời còn nguyên chất
những "chi, mô " vừa chạm phải lòng rung !

Tôi về gặp tiết mùa đông lạnh
con sông co rúm sát đôi bờ
quê ơi, xin hãy dang đôi cánh
ấp ủ hồn tôi nở ý thơ !...

Gửi Quảng Nam

Lụt ngâm. Bão nhổ. Nắng nung hầm
gót chinh chiến đạp đất sưng bầm
rừng chen. Núi lấn. chim mỗ đụng
sỏi đá, vù bay, xóm vắng câm

Và tôi đi như nhánh chiết khỏi thân
ấm lạnh buồn vui bụng lưng lòng đói
quê xa ngút chân mây như dáng khói
tôi bóng chim tăm cá mịt khơi đời
thương hàng cau nhướn khỏi vườn trông vời
lũ tre níu nhau nhoài ra sông ngóng
và em, rễ bám lòng quê sống
đợi mấy mùa xuân hết tuổi xuân !

Mùa xuân này tròn trịa ba mươi năm
chẳng được cùng em ngồi bên  bếp lửa
ngày đi tôi có hứa
năm năm tết sẽ về
cùng em ngồi chụm lửa
và chụm đầu ta nghe...

Giữa khơi đời, và giờ, giữa lòng quê
em nghe vọng đến, tôi nghe dội về
trong tiếng gió có lời ai tủi tủi
tiếng còi tàu ngỡ tiếng hú gọi quê

Hiểu lòng ta, em ạ
hạnh phúc tìm chưa ra
ta phải đành nấn ná
hẹn nhau xuân sau ! Và

Ơi em, rễ bám lòng quê sống
lột hết buồn quăng, trổ - đón xuân
có thể xem ta đã quá cố
xin đừng xem ta là tha nhân !

11.1993

Ví như tro cốt 
                bón quê hương

Cáo chết ba năm quay đầu về
ta, ba mươi năm ròng xa quê
nghĩ mình như một tên mọi rợ
ngậm ngải tìm trầm, ngải lậm mê

Ngày đi chẳng một ai đưa tiễn
chắc sẽ không ai để cửa chờ
chớp mắt nương dâu thành bãi biển
ba mươi năm mộng còn trong mơ

Ngày đi, ta ném giọt lệ thề
không công danh chi, quyết chẳng về
ba mươi năm thả mồi bắt bóng
may trong lòng còn chút bóng quê

Ba mươi năm ta trồng đời ta
trong Bàu Cát nắng mưa thuận hoà 
lên được mấy cành không đủ mát
mỗi xuân được mấy đoá thơ, và

Năm nay, cắt một cành ta gửi
về, giâm vào đất Quảng ta thương
ví như cáo chết quay về núi
ví như tro cốt bón quê hương

15.11.1994 

 

 [   Trở Về   ]