BuddhaSasana Home Page
This document is written in Vietnamese, with Unicode Times
font
Câu chuyện dưới đây xảy ra trong cuộc đối đáp giữa Ðức Phật và Bà la môn Janussoni :
Một Ít Nhận Xét : Thế nào là hành trang tư lương cho người mất, và làm thế nào để người mất nhận được hành trang tư lương đó. là một vấn đề rất quan trọng và bức thiết trong Phật giáo. Phật giáo, nền giáo lý nhân bản, chăm lo đến đời sống con người khi con người còn trong thai mẹ cho đến lúc sanh trưởng và cái ngày từ giã cuộc sống. Ðối với Phật giáo, cái chết được đánh giá ngang bằng và quan trọng như cái sống, là một tiền đề nối liền với cái sống kế tục. Chuẩn bị cho cái chết không chu đáo, người chết sẽ gặp phải nhiều bất hạnh. Và do đó, chuẩn bị chu đáo cho cái chết cũng tức là chuẩn bị tốt cho cái sống. Chết và sống không thể tách rời. Lợi ích và bất hạnh sẽ tùy thuộc phần lớn vào hành vi cuộc sống thường nhật và nhất là tâm niệm và hành vi cuộc sống lúc lâm chung hay trong thời gian 49 ngày của thân trung ấm. Thân trung ấm là giai đoạn chuyển tiếp cần thiết để một người mạng chung có được điều kiện thích hợp thọ sanh vào nơi thích ứng với nghiệp đã tạo tác của nó. Thân trung ấm sẽ tồn tại từ lúc một người vừa tắt thở cho đến tối đa là 49 ngày. Thời gian tồn tại dài hay ngắn, hoàn toàn tùy thuộc vào tính chất phức tạp của nghiệp nhân người đó đã gieo trổ quả tái sanh trong một điều kiện và nhân duyên thích hợp và tương ứng. Thời gian này là một dịp tốt để thân nhân quyến thuộc tu tạo nhiều phước duyên hồi hướng cho người mới mất. Và chính người mới mạng chung đó cũng còn được cơ hội hồi tâm hướng thiện để hoặc là giảm bớt nghiệp ác đã làm khi còn sống, hoặc là tăng trưởng thêm phúc duyên nếu khi sống mình đã sống thiện . Kinh Ðịa tạng, một bộ kinh nòng cốt dạy về cách chuẩn bị hành trang tư lương cho người mất, giới Phật giáo Bắc tông ai cũng đều biết đến và thọ trì đọc tụng rất thường xuyên trong các lễ tang, các tuần thất, các ngày k giỗ, và nhất là nửa tháng còn lại của tháng 7 âm lịch . Kinh Ðịa tạng dạy, hành trang tư lương cho người mất, không gì khác hơn là những tu tạo phước đức như là làm phước, tu thiện, phóng sanh, bố thí, cúng dường, tụng kinh, hồi hướng công đức từ những người thân quyến còn sống thực hiện với tất cả sự thành tâm. Tuy nhiên, kinh Ðịa tạng cũng khẳng định rất rõ là hành trang tư lương đó có chu đáo cỡ nào thì người mất chỉ tiếp hưởng được một phần mà thôi, còn 6 phần còn lại người thân quyến tu tạo sẽ trọn hưởng. Ðây là một nguyên tắc nhân quả, ai gieo nhân tốt thì người đó hưởng quả tốt, người được hồi hướng chỉ được cộng hưởng một phần công đức mà thôi (Xem kinh Ðịa Tạng, phẩm 7, mục 3). Thực chất phương pháp này cốt yếu nhắm vào sự làm lợi ích cho người còn sống thông qua việc tạo hành trang cho người mất. Bản thân người mất, trong thời gian thân trung ấm, có được lợi ích nhiều hay ít hoàn toàn tuỳ thuộc vào sự tuỳ hỷ vào việc làm cho mình và nhất là sự hồi tâm hướng thiện, thanh tịnh hoá mình trước khi thọ sanh. Trường hợp mẹ tôn giả Mục Kiền Liên trong kinh Vu Lan Bồn là sự kiện điển hình. Bà được thoát khổ, sanh về thiện giới do cải tạo hoàn toàn tâm lý tham lam, sân hận, si mê trước đó. Việc làm hành trang này chỉ có hiệu quả khi người chết chưa đi thọ sanh do chưa tìm được nhân duyên và điều kiện thích ứng. Còn trường hợp thọ sanh rồi thì sao? Câu trả lời thích đáng đã nằm trong tích truyện kinh Tăng Chi vừa nêu . Trong cuộc đối thoại giữa Ðức Phật với Bà la môn Janussoni, Ðức Phật đã vạch ra một chân lý đáp số rằng người mất chỉ nhận được hành trang tư lương do thân quyến gởi đến trong trường hợp tương xứng, không tương xứng ta sẽ có một đáp số ngược lại. Khái niệm tương xứng của Ðức Phật bao gồm 2 nội dung, thứ nhất tự nghiệp nhân thiện ác của người mất sẽ tự quyết định thiện thú hay ác thú họ phải sanh vào. Thứ hai, mọi hành trang tư lương chỉ đến tay người mất và người mất thụ hưởng được khi mà họ đang thọ thân ngạ quỷ -- Các thọ thân còn lại như trời, người, a-tu-la, địa ngục và súc sanh thì không được. Vì tại 5 cõi sống đó, người mất đi thọ sanh sẽ sống với điều kiện thọ sanh từ nghiệp nhân của mình. Trời có cách thọ dụng của trời, người có cách thọ dụng của người. A-tu-la, địa ngục và súc sanh mỗi mỗi cũng có cách thọ dụng của riêng mình, do đó hành trang tư lương sẽ không phù hợp và không cần thiết với 5 loại thọ sanh này . Song mặc dù thế, Ðức Phật vẫn lưu ý chúng ta về phước báu tất yếu cho người tạo tác các hành trang tư lương. Quả báo đó luôn luôn tốt đẹp và có lợi nhiều mặt cho người ấy. Sống với 10 ác nghiệp nhưng có bố thí, dù đọa lạc làm bàng sanh cũng thù thắng hơn các bàng sanh khi sống đã tạo 10 nghiệp ác mà không có bố thí. Còn nếu người ấy khi sống thực hiện 10 hạnh lành mà còn có bố thí thì khi thọ nhân con người hay chư thiên luôn luôn là con người hay chư thiên thù thắng hơn các con người và chư thiên khác . Qua tích truyện này chúng ta thấy kinh điển Nam tông và Bắc tông sẽ bổ sung cho nhau, sẽ hoàn thiện và làm toàn bích tri thức chúng ta về sự nhận định, tiếp cận và thực hành lời dạy Ðức Phật. Nhận thức điều này, chúng ta nên xa lìa tri kiến phân biệt Tông phái, cái mà Ðức Phật cho là điều chướng ngăn thánh đạo, để cùng nhau chung lo ngôi nhà Phật giáo toàn diện không Nam tông Bắc tông, không chi không phái, không phân chia biệt thù, làm lợi ích cho con người và nhân loại -- những thực thể sống ngày một khô cằn, chai sạn bởi sự bế tắc của vật chất, bởi sự lẩn quẩn của tôn giáo, triết phái đang khao khát những món ăn tinh thần thanh khiết, đầy bổ dưỡng thật sự của Phật giáo chánh kiến, viên dung./. -oOo- |
Source: LotusNet Production, http://www.lotuspro.net/