Năm điều quán 
								tưởng hằng ngày
			
			
								
								Thế Tôn lời dạy tỏ 
								tường
								Năm điều quán tưởng phải thường xét ra:
								
								1) Ta đây phải có sự già
								Thế nào tránh thoát lúc qua canh tàn.
								
								2) Ta đây bệnh tật phải mang
								Thế nào tránh thoát đặng an mạnh lành
								
								3) Ta đây sự chết sẳn dành
								Thế nào tránh thoát tử sanh đến kỳ.
								
								4) Ta đây phải chịu phân ly
								Nhân vật quí mến ta đi biệt mà
								
								5) Ta đi với nghiệp của ta
								Dầu cho tốt xấu tạo ra tự mình.
								Theo ta như bóng theo hình
								Ta thọ quả báo phân minh kết thành.
			
								*
			
			Bản tụng của chư Tăng Tu viện Abhayagiri, 
			California, Hoa Kỳ:
			
			 
 
			
				
					
						| 
						
						
						
						Five Subjects for Frequent RecollectionNăm điều quán tưởng thường xuyên
 
						
						(LEADER): 
						
						
						Handa mayaṃ abhiṇha-paccavekkhaṇa-pāthaṃ bhaṇāma se:Let us now recite the passage for frequent recollection:
 (Bây giờ, chúng ta hãy tụng đoạn kinh quán tưởng thường 
						xuyên)
 
						
						(ALL): 
						
						
						Jarā-dhammomhi jaraṃ anatīto.I am of the nature to age, I have not gone beyond 
						ageing.
 (Ta rồi đây cũng già, không thoát 
						khỏi cái già)
 
						
						
						Byādhi-dhammomhi byādhiṃ anatīto.I am of the nature to sicken, I have not gone beyond 
						sickness.
 (Ta rồi đây cũng bệnh, không thoát 
						khỏi cái bệnh)
 
						
						
						Maraṇa-dhammomhi maraṇaṃ anatīto. 
						
						
						I am of the nature to die, I have not gone beyond dying.(Ta rồi đây cũng chết, không thoát 
						khỏi cái chết)
 
						
						
						Sabbehi me piyehi manāpehi nānā-bhāvo vinā-bhāvo.All that is mine, beloved and pleasing, will become 
						otherwise, will become separated from me.
 (Tất cả những gì của ta, yêu mến 
						và ưa thích, rồi sẽ biến đổi, xa lìa chúng ta)
 
 
						
						
						Kammassakomhi kamma-dāyādo kamma-yoni kamma-bandhu 
						kamma-paṭisaraṇo.Yaṃ kammaṃ karissāmi kalyāṇaṃ vā pāpakaṃ vā tassa dāyādo 
						bhavissāmi.
 
						
						
						I am the owner of my kamma, heir to my kamma, born of my 
						kamma, related to my kamma, abide supported by my kamma. 
						Whatever kamma I shall do, for good or for ill, of that 
						I will be the heir.(Ta là chủ của nghiệp, kẻ thừa tự 
						nghiệp, sinh từ nghiệp, liên hệ với nghiệp, dưỡng nuôi 
						bởi nghiệp. Bất cứ nghiệp nào ta tạo ra, thiện hay bất 
						thiện, ta sẽ thừa kế nghiệp đó)
 
						
						
						Evaṃ amhehi abhiṇhaṃ paccavekkhitabbaṃ. 
						Thus we should frequently 
						recollect.(Như thế, chúng ta phải thường 
						xuyên quán tưởng)
 * * * | 
				
			 
							
						
					
				
			
			
			
			Tăng Chi 5.57
			
			
			
			
			Sự Kiện Cần Phải Quan Sát
			
			
			
			Hòa thượng Thích Minh Châu dịch
			
			 
			
			1.– Có năm sự kiện này, này các 
			Tỷ-kheo, cần phải thường xuyên quán sát bởi nữ nhân hay nam nhân, 
			bởi tại gia hay xuất gia. Thế nào là năm?
			
			2. "Ta phải bị già, không thoát khỏi già" là sự kiện cần phải 
			thường xuyên quán sát bởi nữ nhân hay nam nhân, bởi tại gia hay xuất 
			gia. "Ta phải bị bệnh, không thoát khỏi bệnh" là sự kiện cần phải 
			thường xuyên quán sát bởi nữ nhân hay nam nhân, bởi tại gia hay xuất 
			gia. "Ta phải bị chết, không thoát khỏi chết" là sự kiện cần phải 
			thường xuyên quán sát bởi nữ nhân hay nam nhân, bởi tại gia hay xuất 
			gia. "Tất cả pháp khả ái, khả ý đối với ta sẽ phải đổi khác, sẽ phải 
			biến diệt", là sự kiện cần phải thường xuyên quán sát bởi nữ nhân 
			hay nam nhân, bởi tại gia hay xuất gia. "Ta là chủ nhân của nghiệp, 
			là thừa tự của nghiệp, nghiệp là thai tạng, nghiệp là quyến thuộc, 
			nghiệp là điểm tựa. Phàm nghiệp nào ta sẽ làm thiện hay ác, ta sẽ 
			thừa tự nghiệp ấy" là sự kiện cần phải thường xuyên quán sát bởi nữ 
			nhân hay nam nhân, bởi tại gia hay xuất gia.
			
			* 
			
			3. Do duyên lợi ích như thế nào, này 
			các Tỷ-kheo, "Ta phải bị già, không thoát khỏi già", là sự kiện cần 
			phải thường xuyên quán sát bởi nữ nhân hay nam nhân, bởi tại gia hay 
			xuất gia?
			
			Có những loài hữu tình, này các Tỷ-kheo, đang còn trẻ, kiêu mạn 
			trong tuổi trẻ, say đắm trong kiêu mạn ấy, thân làm ác, miệng nói 
			ác, ý nghĩ ác. Do vị ấy thường xuyên quán sát sự kiện này, sự kiêu 
			mạn tuổi trẻ trong tuổi trẻ được hoàn toàn đoạn tận hay được giảm 
			thiểu.
			
			Do duyên lợi ích này, này các Tỷ-kheo, "Ta phải bị già, không thoát 
			khỏi già", cần phải thường xuyên quán sát như vậy bởi nữ nhân hay 
			nam nhân, bởi tại gia hay xuất gia.
			
			*
			
			4. Do duyên lợi ích như thế nào, này 
			các Tỷ-kheo, "Ta phải bị bệnh, ta không thoát khỏi bệnh" là sự kiện 
			cần phải thường xuyên quán sát bởi nữ nhân hay nam nhân, bởi tại gia 
			hay xuất gia?
			
			Có những loài hữu tình khỏe mạnh, này các Tỷ-kheo, kiêu mạn trong 
			khỏe mạnh. Do say đắm trong kiêu mạn ấy, thân làm ác, miệng nói ác, 
			ý nghĩ ác. Do vị ấy thường xuyên quán sát sự kiện này, sự kiêu mạn 
			khỏe mạnh trong khỏe mạnh được hoàn toàn đoạn tận hay được giảm 
			thiểu.
			
			Do duyên lợi ích này, này các Tỷ-kheo, "Ta phải bị bệnh, không thoát 
			khỏi bệnh" cần phải thường xuyên quán sát như vậy bởi nữ nhân hay 
			nam nhân, bởi tại gia hay xuất gia.
			
			*
			
			5. Do duyên lợi ích như thế nào, này 
			các Tỷ-kheo, "Ta phải bị chết, ta không thoát khỏi chết", là sự kiện 
			cần phải thường xuyên quán sát bởi nữ nhân hay nam nhân, bởi tại gia 
			hay xuất gia?
			
			Có những loài hữu tình đang sống, này các Tỷ-kheo, kiêu mạn trong sự 
			sống. Do say đắm trong kiêu mạn ấy, thân làm ác, miệng nói ác, ý 
			nghĩ ác. Do vị ấy thường xuyên quán sát sự kiện này, sự kiêu mạn sự 
			sống trong sự sống được hoàn toàn đoạn tận hay được giảm thiểu.
			
			Do duyên lợi ích này, này các Tỷ-kheo, "Ta phải bị chết, không thoát 
			khỏi chết", cần phải thường xuyên quán sát như vậy bởi nữ nhân hay 
			nam nhân, bởi tại gia hay xuất gia.
			
			*
			
			6. Do duyên lợi ích như thế nào, này 
			các Tỷ-kheo, "Tất cả pháp khả ái, khả hỷ đối với ta sẽ phải đổi 
			khác, sẽ phải biến diệt" là sự kiện cần phải thường xuyên quán sát 
			bởi nữ nhân hay nam nhân, bởi tại gia hay xuất gia?
			
			Có những loài hữu tình, này các Tỷ-kheo, có lòng tham dục đối với 
			các vật khả ái. Do say đắm với lòng tham dục ấy, thân làm ác, miệng 
			nói ác, ý nghĩ ác. Do vị ấy thường xuyên quán sát sự kiện ấy, nên 
			tham dục đối với các vật khả ái được đoạn tận hoàn toàn hay được 
			giảm thiểu.
			
			Do duyên lợi ích này, này các Tỷ-kheo, "Tất cả pháp khả ái, khả hỷ 
			đối với ta sẽ phải đổi khác, phải biến diệt" là sự kiện cần phải 
			thường xuyên quán sát bởi nữ nhân hay nam nhân, bởi tại gia hay xuất 
			gia.
			
			* 
			
			7. Do duyên lợi ích như thế nào, này 
			các Tỷ-kheo, "Ta là chủ nhân của nghiệp, là thừa tự của nghiệp, 
			nghiệp là thai tạng, nghiệp là quyến thuộc, nghiệp là điểm tựa. Phàm 
			nghiệp nào ta sẽ làm, thiện hay ác, ta sẽ thừa tự nghiệp ấy" là sự 
			kiện cần phải thường xuyên quán sát bởi nữ nhân hay nam nhân, bởi 
			tại gia hay xuất gia?
			
			Có những loài hữu tình, này các Tỷ-kheo, thân làm ác, miệng nói ác, 
			ý nghĩ ác. Do vị ấy thường xuyên quán sát như vậy, ác hạnh được hoàn 
			toàn đoạn tận hay được giảm thiểu. Do duyên lợi ích này, này các 
			Tỷ-kheo, "Ta là chủ nhân của nghiệp, là thừa tự của nghiệp, nghiệp 
			là thai tạng, nghiệp là quyến thuộc, nghiệp là điểm tựa. Phàm nghiệp 
			nào ta sẽ làm, thiện hay ác, ta sẽ thừa tự nghiệp ấy" là sự kiện cần 
			phải thường xuyên quán sát bởi nữ nhân hay nam nhân, bởi tại gia hay 
			xuất gia.
			
			*
			
			8. Nếu vị Thánh đệ tử, này các Tỷ-kheo, 
			suy tư như sau: "Không phải chỉ một mình ta già, không thoát khỏi 
			già, nhưng phàm có những loài hữu tình nào có đến, có đi, có diệt, 
			có sanh, tất cả loài hữu tình ấy phải bị già, không thoát khỏi già". 
			Do vị ấy thường xuyên quán sát sự kiện ấy, con đường được sanh khởi. 
			Vị ấy sử dụng con đường ấy, tu tập, làm cho sung mãn. Do vị ấy sử 
			dụng con đường ấy, tu tập, làm cho sung mãn nên các kiết sử được 
			đoạn tận, các tùy miên được chấm dứt.
			
			"Không phải chỉ một mình ta bị bệnh, không thoát khỏi bệnh, nhưng 
			phàm có những loài hữu tình nào có đến, có đi, có diệt, có sanh, tất 
			cả loài hữu tình ấy phải bị bệnh, không thoát khỏi bệnh". Do vị ấy 
			thường xuyên quán sát sự kiện ấy, con đường được sanh khởi. Vị ấy sử 
			dụng con đường ấy, tu tập, làm cho sung mãn. Do vị ấy sử dụng con 
			đường ấy, tu tập, làm cho sung mãn, nên các kiết sử được đoạn tận, 
			các tùy miên được chấm dứt.
			
			"Không phải chỉ một mình ta bị chết, không thoát khỏi chết, nhưng 
			phàm có những loài hữu tình nào, có đến, có đi, có diệt, có sanh, 
			tất cả các loài hữu tình ấy phải bị chết, không thoát khỏi chết". Do 
			vị ấy thường xuyên quán sát sự kiện ấy, con đường được sanh khởi. Vị 
			ấy sử dụng con đường ấy, tu tập, làm cho sung mãn. Do vị ấy sử dụng 
			con đường ấy, tu tập, làm cho sung mãn, nên các kiết sử được đoạn 
			tận, các tùy miên được chấm dứt.
			
			"Không phải chỉ có các pháp khả ái, khả ý của riêng một mình ta sẽ 
			phải đổi khác, sẽ phải biến diệt. Phàm có các loài hữu tình nào có 
			đến, có đi, có diệt, có sanh, các pháp khả ái, khả ý của tất cả loài 
			hữu tình ấy sẽ phải đổi khác, sẽ phải biến diệt". Do vị ấy thường 
			xuyên quán sát sự kiện ấy, con đường được sanh khởi. Vị ấy sử dụng 
			con đường ấy, tu tập, làm cho sung mãn. Do vị ấy sử dụng con đường 
			ấy, tu tập, làm cho sung mãn, nên các kiết sử được đoạn tận, các tùy 
			miên được chấm dứt.
			
			"Không phải chỉ có một mình ta là chủ nhân của nghiệp, là thừa tự 
			của nghiệp, nghiệp là thai tạng, nghiệp là quyến thuộc, nghiệp là 
			điểm tựa. Phàm nghiệp nào ta sẽ làm, thiện hay ác ta sẽ thừa tự 
			nghiệp ấy". Phàm có các loài hữu tình nào có đến, có đi, có diệt, có 
			sanh, tất cả các loài hữu tình ấy là chủ nhân của nghiệp, là thừa tự 
			của nghiệp, nghiệp là thai tạng, nghiệp là quyến thuộc, nghiệp là 
			điểm tựa. Phàm nghiệp nào họ sẽ làm thiện hay ác, họ sẽ thừa tự 
			nghiệp ấy. Do vị ấy thường xuyên quán sát dự kiện ấy, nên con đường 
			được sanh khởi. Vị ấy sử dụng con đường ấy, tu tập, làm cho sung 
			mãn. Do vị ấy sử dụng con đường ấy, tu tập, làm cho sung mãn, nên 
			các kiết sử được đoạn tận, các tùy miên được chấm dứt. 
			
			*
			
			Bị bệnh và bị già,
			Lại thêm phải bị chết,
			Pháp yếu là như vậy,
			Hữu tình là như vậy.
			Phàm phu sanh nhàm chán,
			Thật không hợp cho Ta,
			Nếu Ta cũng nhàm chán,
			Ðối với các chúng sanh,
			Cùng chung một số phận.
			Trong khi đời sống Ta,
			Không khác gì đời họ.
			
			Ta được sống như vậy,
			Biết pháp không sanh y,
			Kiêu mạn trong không bệnh,
			Trong tuổi trẻ sinh mạng,
			Tất cả Ta nhiếp phục
			Phát xuất từ an ổn,
			Ta thấy hạnh viễn ly,
			Ta phát tâm dõng mãnh,
			Thấy được cảnh Niết-bàn.
			
			Nay Ta không có thể,
			Hưởng thọ các dục vọng,
			Ta sẽ không thối đọa,
			Chứng cứu cánh Phạm hạnh.
			
			 * * *
			
			
			AN 
			5.57
			
			
			
			
			Upajjhatthana Sutta
			Subjects for Contemplation
			
			
			
			
			Translated from the Pali by Thanissaro Bhikkhu
			
			 
			
			"There 
			are these five facts that one should reflect on often, whether one 
			is a woman or a man, lay or ordained. Which five?
			
			"'I am subject to aging, have not gone beyond aging.' This is the 
			first fact that one should reflect on often, whether one is a woman 
			or a man, lay or ordained.
			
			"'I am subject to illness, have not gone beyond illness.' ...
			
			"'I am subject to death, have not gone beyond death.' ...
			
			"'I will grow different, separate from all that is dear and 
			appealing to me.' ...
			
			"'I am the owner of my actions, heir to my actions, born of my 
			actions, related through my actions, and have my actions as my 
			arbitrator. Whatever I do, for good or for evil, to that will I fall 
			heir.' ...
			
			"These are the five facts that one should reflect on often, whether 
			one is a woman or a man, lay or ordained.
			
			"Now, based on what line of reasoning should one often reflect... 
			that 'I am subject to aging, have not gone beyond aging'? There are 
			beings who are intoxicated with a [typical] youth's intoxication 
			with youth. Because of that intoxication with youth, they conduct 
			themselves in a bad way in body... in speech... and in mind. But 
			when they often reflect on that fact, that youth's intoxication with 
			youth will either be entirely abandoned or grow weaker...
			
			"Now, based on what line of reasoning should one often reflect... 
			that 'I am subject to illness, have not gone beyond illness'? There 
			are beings who are intoxicated with a [typical] healthy person's 
			intoxication with health. Because of that intoxication with health, 
			they conduct themselves in a bad way in body... in speech... and in 
			mind. But when they often reflect on that fact, that healthy 
			person's intoxication with health will either be entirely abandoned 
			or grow weaker...
			
			"Now, based on what line of reasoning should one often reflect... 
			that 'I am subject to death, have not gone beyond death'? There are 
			beings who are intoxicated with a [typical] living person's 
			intoxication with life. Because of that intoxication with life, they 
			conduct themselves in a bad way in body... in speech... and in mind. 
			But when they often reflect on that fact, that living person's 
			intoxication with life will either be entirely abandoned or grow 
			weaker...
			
			"Now, based on what line of reasoning should one often reflect... 
			that 'I will grow different, separate from all that is dear and 
			appealing to me'? There are beings who feel desire and passion for 
			the things they find dear and appealing. Because of that passion, 
			they conduct themselves in a bad way in body... in speech... and in 
			mind. But when they often reflect on that fact, that desire and 
			passion for the things they find dear and appealing will either be 
			entirely abandoned or grow weaker...
			
			"Now, based on what line of reasoning should one often reflect... 
			that 'I am the owner of my actions, heir to my actions, born of my 
			actions, related through my actions, and have my actions as my 
			arbitrator. Whatever I do, for good or for evil, to that will I fall 
			heir'? There are beings who conduct themselves in a bad way in 
			body... in speech... and in mind. But when they often reflect on 
			that fact, that bad conduct in body, speech, and mind will either be 
			entirely abandoned or grow weaker...
			
			"Now, a disciple of the noble ones considers this: 'I am not the 
			only one subject to aging, who has not gone beyond aging. To the 
			extent that there are beings — past and future, passing away and 
			re-arising — all beings are subject to aging, have not gone beyond 
			aging.' When he/she often reflects on this, the [factors of the] 
			path take birth. He/she sticks with that path, develops it, 
			cultivates it. As he/she sticks with that path, develops it and 
			cultivates it, the fetters are abandoned, the obsessions destroyed.
			
			"Further, a disciple of the noble ones considers this: 'I am not the 
			only one subject to illness, who has not gone beyond illness.'... 'I 
			am not the only one subject to death, who has not gone beyond 
			death.'... 'I am not the only one who will grow different, separate 
			from all that is dear and appealing to me.'...
			
			"A disciple of the noble ones considers this: 'I am not the only one 
			who is owner of my actions, heir to my actions, born of my actions, 
			related through my actions, and have my actions as my arbitrator; 
			who — whatever I do, for good or for evil, to that will I fall heir. 
			To the extent that there are beings — past and future, passing away 
			and re-arising — all beings are the owner of their actions, heir to 
			their actions, born of their actions, related through their actions, 
			and have their actions as their arbitrator. Whatever they do, for 
			good or for evil, to that will they fall heir.' When he/she often 
			reflects on this, the [factors of the] path take birth. He/she 
			sticks with that path, develops it, cultivates it. As he/she sticks 
			with that path, develops it and cultivates it, the fetters are 
			abandoned, the obsessions destroyed."
			
				
					
						
							
								
								
								Subject to birth, subject to aging,
								subject to death,
								run-of-the-mill people
								are repelled by those who suffer
								from that to which they are subject.
								And if I were to be repelled
								by beings subject to these things,
								it would not be fitting for me,
								living as they do.
								
								As I maintained this attitude —
								knowing the Dhamma
								without paraphernalia —
								I overcame all intoxication
								with health, youth, & life
								as one who sees
								renunciation as rest.
								
								For me, energy arose,
								Unbinding was clearly seen.
								There's now no way
								I could partake of sensual pleasures.
								Having followed the holy life,
								I will not return.
							
						
					
				
			
			
			Phạm Duy & Khánh Ly hát:
			
			
			
				
					
						| 
						
						Những 
						gì sẽ đem theo về cõi chếtPhạm Duy
 
						* 
						Rồi mai đây tôi sẽ 
						chếtTrên đường về nơi cõi hết
 Tôi sẽ đem theo với tôi những gì đây?
 Rồi mai đây tôi hoá kiếp
 Trong lòng còn bao luyến tiếc
 Tôi sẽ đem theo với tôi những gì đây?
 
 Tôi không đem theo với tôi được tiền tài hay danh vọng
 Tôi không đem theo với tôi được gái đẹp hay rượu nồng
 Tôi không đem theo với tôi được lầu vàng hay gác tía
 Tôi không đem theo với tôi được mộng giầu sang phú quý
 Tôi xin đem theo với tôi một nụ cười không nghi ngại
 Tôi xin đem theo với tôi đôi mắt trẻ thơ đẹp ngời
 Em giương to đôi mắt, soi vào cuộc đời đang bước tới
 Tương lai vui hay tối thui cũng là nhờ anh lớn thôi ...
 
 Rồi mai đây tôi sẽ chết
 Trên đường về nơi cõi hết
 Tôi sẽ đem theo với tôi những gì đây?
 Rồi mai đây tôi hoá kiếp
 Trong lòng còn bao luyến tiếc
 Tôi sẽ đem theo với tôi những gì đây?
 
 Tôi không đem theo với tôi được quyền hành trong giai 
						đoạn
 Tôi không đem theo với tôi được giới hạn tiếng anh hùng
 Tôi không đem theo với tôi được tượng đồng, bia đá trắng
 Tôi không đem theo với tôi được tuổi vàng trong cõi sống
 Tôi xin đem theo với tôi một cuộc tình không quen thuộc
 Ðôi uyên ương xin mến thương không khó nhọc hay ngượng 
						ngùng
 Trong đêm thâu ôm ấp nhau bên cột đèn hay khóm trúc
 Không ai ngăn hay lấy cung vì phạm thuần phong mỹ tục 
						...
 
 Rồi mai đây tôi sẽ chết
 Trên đường về nơi cõi hết
 Tôi sẽ đem theo với tôi những gì đây?
 Rồi mai đây tôi hoá kiếp
 Trong lòng còn bao luyến tiếc
 Tôi sẽ đem theo với tôi những gì đây?
 
 Tôi không đem theo với tôi được nhiều điều tôi mong đợi
 Tôi không đem theo với tôi danh với lợi ra ngoài đời
 Tôi không đem theo với tôi được cả buồn vui mấy nỗi
 Tôi không đem theo với tôi, và để lại cho thế giới
 Tôi xin dâng cho thế gian một vài điều tôi công nhận
 Tôi xin dâng cho thế gian ôi số phận sinh làm người
 Thương cho em chưa thoát thai trong cuộc đời chưa hết 
						chuyến
 Tôi xin dâng cho cái quên của một người sẽ tái duyên.
 
 Rồi may đây tôi sẽ chết,
 Trên đường về nơi cõi Niết
 Tôi sẽ không đem theo với tôi những gì đâu!
 Rồi mai đây tôi hoá kiếp,
 Trong lòng mừng không hối tiếc
 Tôi sẽ không đem theo với tôi những gì đâu!
 * * * |