AN VIII.39: Abhisanda Sutta
AN VIII.39: Abhisanda Sutta

 

I have heard that on one occasion a certain monk was dwelling among the Kosalans in a forest thicket.


Một thời, một Tỷ-kheo trú giữa dân chúng Kosala, tại một khu rừng.

 

Now at that time, after his meal, returning from his almsround, he went down to a lotus pond and sniffed a red lotus.


Lúc bấy giờ, Tỷ-kheo ấy ăn xong, trên con đường đi khất thực trở về, đi xuống hồ nước và ngửi bông sen hồng.

 

Then the devata inhabiting the forest thicket, feeling sympathy for the monk, desiring his benefit, desiring to bring him to his senses, approached him and addressed him with this verse:


Rồi một vị Thiên trú ở khu rừng ấy, thương xót Tỷ-kheo, muốn hạnh phúc, muốn cảnh giác liền đi đến Tỷ-kheo. Sau khi đến, vị Thiên ấy liền nói lên những bài kệ với Tỷ-kheo:

 

You sniff this water-born flower
that hasn't been given to you.
This, dear sir, is a factor of stealing.
You             are a thief of a scent.

[The monk:]

I don't take, don't damage.
I sniff at the lotus
	from far away.
So why do you call me
a thief of a scent?

One who
	digs up the stalks,
	damages flowers,
one of such ruthless behavior:
	why don't you say it of him?

[The devata:]

A person ruthless & grasping,
smeared like a nursing diaper:
to him
I have nothing to say.
	           It's you
	to whom I should speak.

To a person unblemished,
constantly searching for purity,
a hair-tip's worth of evil
	seems as large
	as a cloud.

[The monk:]

Yes, yakkha, you understand me
and show me sympathy.
Warn me again, yakkha,
whenever again
you see something like this.

[The devata:]

I don't depend on you
for my living
nor am I
your hired hand.
	       You, monk,
you yourself should know
how to go to the good destination.


Hoa này từ nước sanh, 
Không cho, Ông ngửi trộm.
Như vậy một loại trộm,
Ta gọi Ông trộm hương, 
Này thân hữu của ta. 

(Vị Tỷ-kheo):

Không lấy đi, không bẻ,
Đứng xa, ta ngửi hoa,
Vậy do hình tướng gì, 
Được gọi là "trộm hương"? 
Ai đào rễ củ sen, 
Ăn dùng các loại sen. 
Do các hành động ấy, 
Sao không gọi trộm hương?

(Vị Thiên):

Người ty tiện độc ác,
Như vải nhớp vú em, 
Với hạng người như vậy, 
Lời ta không liên hệ.
Nhưng chính thật cho Ông,
Chính lời ta tương ưng 
Với người không cấu uế, 
Thường hướng cầu thanh tịnh. 
Với kẻ ác nhìn thấy, 
Nhỏ như đầu sợi lông, 
Vị ấy xem thật lớn, 
Như đầu mây trên trời. 

(Vị Tỷ-kheo):

Thật sự này Dạ-xoa, 
Ông biết ta, thương ta,
Hãy nói lại với ta, 
Khi thấy ta như vậy. 

(Vị Thiên):

Ta không tùy thuộc Ông,
Ông cũng không làm bậy,
Này Tỷ-kheo nên biết,
Ông có thể sanh Thiên.

 

The monk, chastened by the devata, came to his senses.


Vị Tỷ-kheo ấy được vị Thiên ấy cảnh giác, tâm hết sức xúc động.

 

See also: SN 9.1; SN 9.9.